"Đúng là Thiên Quan sư điệt!"
Trịnh Hàn nghe vậy thì da mặt run rẩy, cảm thấy bình ngọc nóng phỏng tay, đang định tìm một lý do trả lại.
Lại nghe Chu Dịch nói ra: "Bần đạo nghe ngóng được khi những chính thần khác được sắc phong thì sẽ có được rất nhiều ban thưởng để xây dựng chính thần phủ đệ, sao đến lượt ta thì chỉ có Hoàng Sách?"
Trịnh Hàn lập tức hiểu ý, nhét bình ngọc vào ống tay áo, nhắc nhở.
"Bản quan nghe nói, ừm, chỉ là tin đồn, bệ hạ vốn định phong đạo hữu là Ô Sơn chính thần, nhưng mà trong triều có người nói chuyện, đề nghị bệ hạ ngàn vàng mua xương ngựa, mới thăng chức Thanh Vân Sơn Thần."
"Cho nên thăng quan thì không còn chỗ tốt gì khác?"
Chu Dịch lại đổi mới nhận thức về Nguyên Đỉnh Đế cay nghiệt thiếu tình cảm, xương ngựa mua một nửa, tương đương không tốn tiền!
Trịnh Hàn nể tình Nguyện Lực Châu, lại nói ra: "Dưới Thanh Vân Sơn, bây giờ Sơn Thần Hà Bá đều là dã thần, còn cần đạo hữu chải vuốt, công lao này tính trong Thần vị."
"..."
Chu Dịch rất muốn ném thánh chỉ đi, đường đường là Nguyên Anh lão tổ, sao có thể nhịn được.
"Ngày sau vất vả Thanh Vân Sơn Thần."
Trịnh Hàn cũng cảm thấy bệ hạ làm việc không chu đáo, chỉ cho một cái danh phận không cho bất kỳ lợi ích nào mà còn muốn người ta giúp triều đình thanh lý dã thần ở địa phương, cái này không giống như ban thưởng mà là giống tìm một tên cu li miễn phí thì đúng hơn.
"Đa tạ thánh ân của bệ hạ."
Chu Dịch hướng về hoàng cung chắp tay một cái, sau khi đưa tiễn Trịnh Hàn, hắn suy nghĩ xem mình phải làm Thanh Vân Sơn Thần như thế nào.
Lúc này.
Kiếm Phù trong ống tay áo chấn động, một tin tức truyền đến.
"Mời sư đệ đến Bách Vị Lâu, có chuyện quan trọng thương lượng."
Người đưa tin chính là sư huynh tiện nghi Cổ Tiêu, Chu Dịch trầm ngâm một lát, trên mặt lập tức nở một nụ cười.
"Thì ra là thế, khó trách bắt một tội phạm Kim Đan mà lại được sắc phong Thanh Vân Sơn Thần. Nhưng mà chỉ cần bận đạo có thể lấy được lợi ích thì có thực quyền hay không cũng không quan trọng!"
Chợt bấm một cái pháp quyết, hóa thành độn quang bay về phía Bách Vị Lâu.
Vẫn vị trí cạnh cửa sổ.
Cổ Tiêu bày xong linh tửu món ngon, chờ sau khi Chu Dịch ngồi xuống thì tự mình rót rượu.
"Chúc mừng sư đệ tấn thăng lục phẩm chính thần! Thanh Vân Sơn đông khởi Giang Ninh phủ, xuyên qua Thanh Vân Phủ, tây cận Xích Minh Phủ, chấp chưởng mười ba ngàn dặm sông núi, địa bàn còn lớn hơn Thành Hoàng ta!"
"Bái tạ sư bá giúp đỡ."
Chu Dịch đầu tiên là mặt lộ vẻ cảm kích, sau đó ra vẻ khổ sở nói.
"Chỉ là sư đệ một thân một mình, không có đệ tử sư môn giúp đỡ, một dãy núi lớn như vậy thì khó mà quản lý được. Dựa theo ý của bệ hạ, nhất định phải quét sạch dã thần, làm không tốt còn muốn bị phạt!"
"Sư đệ sao lại nói như vậy, sao lại không có sư môn?"
Cổ Tiêu cười nói ra: "Thanh Vân Sơn đó sư đệ cứ đi, tự có đệ tử trong giáo thanh lý sơn dã Tà Thần!"
Chu Dịch dò xét trên dưới Cổ Tiêu một lát, cười nhẹ hỏi.
"Vậy Nguyện Lực Châu đoạt được, sư đệ có thể chia được mấy thành?"
Cổ Tiêu nao nao, chợt cười ha ha, rất không hòa hợp với gương mặt lạnh lùng của hắn.
"Sư đệ quả là diệu nhân! Yên tâm, sư đệ mới là Thanh Vân Sơn Thần, đệ tử khác đều thuộc về dưới trướng ngươi, cho dù được bao nhiêu Nguyện Lực Châu thì ít nhất có thể được chia ba thành!"
"Mới ba thành?"
Chu Dịch uống một hớp linh tửu, nói ra: "Thuộc hạ chư thần, phân cho đệ tử trong giáo, bần đạo chịu phong hiểm kết bè kết cánh."
Thanh Vân Sơn Thần, nhìn như chỉ lục phẩm nhưng thực chất lại là đại quan ở địa phương nắm vững thực quyền trong tay.
Ví dụ như Vân Thông Hà Bá là thuộc về dưới trướng Thanh Vân, trừ vị trí Hà Bá ra thì còn có thể sắp xếp cho bốn vị Cửu Phẩm Tòng Thần, Ô Sơn Sơn Thần cũng là như vậy.
Nếu như tất cả Thần vị lớn nhỏ đều do Chu Dịch an bài, như vậy thì tổng thể thế lực không kém gì Thành Hoàng một phủ.
"Cái gì kết bè kết cánh, ta đây là vì nước phân ưu!"
Cổ Tiêu mắt thấy Chu Dịch chậm rãi uống rượu, trầm ngâm một lát, nói cụ thể ra: "Sư đệ, bảy thành Nguyện Lực Châu đó có ba thành phân cho sư bá, ba thành nộp lên tông môn, một thành còn lại mới là bọn người sư huynh chia lãi."
"Hóa ra là phương pháp phân chia như thế."
Chu Dịch gật đầu nói: "Mới vào tông môn, lẽ ra nên hiếu kính sư bá sư huynh, nhưng mà... sư đệ vì độ kiếp hao hết tích lũy, bây giờ nghèo rớt mùng tơi, không có linh vật kiến tạo Sơn Thần phủ đệ."
"Việc này dễ nói."
Cổ Tiêu thấy Chu Dịch đồng ý, lập tức nở một nụ cười nói: "Linh Minh Sư huynh ở Hộ Bộ, sẽ lấy ra một phần linh vật dùng cho triều đình thanh trừ dã thần Thanh Vân Phủ, năm thành trong đó đưa đi Thanh Vân Sơn."
Dã thần ở Thanh Vân Sơn hoàn toàn do đệ tử Bổ Thiên Giáo thanh lý, hoàn toàn không cần linh vật của triều đình, tương đương với rơi vào túi Chu Dịch.
"Đa tạ sư huynh."
Chu Dịch nói ra: "Sư đệ sẽ quản lý tốt Thanh Vân Sơn, sản xuất nhiều Nguyện Lực Châu hơn, nhưng mà nếu như đệ tử trong giáo dùng tà pháp thu hoạch..."
"Sau khi tra ra được thì trực tiếp đánh giết!"
Cổ Tiêu bỗng nhiên thu hồi sắc mặt vui cười, khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ lên tiếng nói.
"Trời lủng còn xả thân bổ, huống hồ gì là tội làm hại bách tính? Giáo ta truyền thừa đến nay, trấn áp Tiệt Thiên Giáo không dám thò đầu ra, chính là tuân theo giáo nghĩa căn bản này mà làm việc!"
"Như thế rất tốt."
Chu Dịch lúc đầu cảm thấy Tiệt Thiên Giáo càng thích hợp, bây giờ thấy Bổ Thiên Giáo cũng không tệ, ít nhất giáo nghĩa sâm nghiêm, phù hợp với thị phi quan của mình.
Cho dù gia nhập tông môn ma đạo, mắt thấy đồng môn việc ác bất tận nhưng lại không thể ngăn cản, chắc chắn sẽ lòng sinh uất khí.