Năm rộng tháng dài, trở thành tâm ma.
Cổ Tiêu nghiêm nghị nói: "Sư đệ trước đó là tán tu, làm việc tiêu diêu tự tại, không người quản thúc thì cũng thôi đi. Sau này phải ghi nhớ, giáo nghĩa Bổ Thiên Giáo chính là căn bản tu hành, một khi có xúc phạm đến thì sư huynh sẽ không nể mặt!"
"Đương nhiên là vậy!"
Chu Dịch mấy ngàn năm thủ vững bản tâm không làm ác, từ giờ về sau cũng sẽ như thế, lấy một vò rượu từ trong ống tay áo ra.
"Sư huynh nếm thử, năm ngàn năm linh tửu, tìm được từ trong cổ mộ của một tiên hiền."
...
Thanh Vân Sơn.
Từ đông đến tây, mười ba ngàn dặm.
Bên ngoài chủ mạch lại phân làm Thất Thủy Thập Tam Sơn, tất cả đều bị sơn dã Tà Thần chiếm cứ.
Ngày hôm đó.
Một ngọn núi chính giữa dãy núi, tương tự bảo bình, trên dưới mảnh mà sườn núi thô.
Độn quang rơi xuống, hóa thành đạo nhân áo lam.
"Đây cũng là chỗ hạch tâm của linh mạch của Thanh Vân Sơn, thành lập Sơn Thần phủ đệ, yên lặng chờ đệ tử trong giáo thanh lý dã thần."
Chu Dịch rời khỏi kinh đô, sau đó về trước Ô Sơn dẫn Linh Tham Oa Oa đi, tấn thăng lục phẩm Sơn Thần nắm giữ đại quyền, lại là Bổ Thiên Môn Đồ, chắc chắn sẽ khiến cho nhiều phe thế lực cẩn thận điều tra.
Trong đó nói không chừng có người tinh thông linh mục thuật pháp, nhìn thấu bản tướng của Linh Tham Oa Oa.
Năm vạn năm dược linh linh sâm, ăn một miếng tái tạo lại toàn thân, một khi tin tức bị bại lộ ra thì Phản Hư Nhân Tiên cũng sẽ đỏ mắt đến đoạt.
"Đợi Sơn Thần phủ đệ xây xong, bố trí cấm chế che lấp, lại thả linh sâm ra."
Chu Dịch rơi xuống đỉnh núi, pháp lực bàng bạc thấu thể mà ra, trực tiếp bao phủ toàn bộ sơn phong hình bảo bình.
Từng đạo pháp lực như đao khắc sắc bén, đảo mắt đã chẻ sơn phong thành tượng hình người, sau đó lại tinh điêu tế trác thành tượng sơn thần cao to lớn hơn ba trăm trượng.
Lấy sơn phong làm pho tượng, trong mắt phàm nhân thì như thần tích, tâm sinh kính sợ, mới cung phụng hương hỏa.
Một lát sau.
Thành lập Sơn Thần Miếu dưới chân tượng thần, tiền điện cung phụng tượng thần cỡ nhỏ, bố cục tương tự Ô Sơn Thần Miếu.
Chu Dịch bố trí Tụ Linh Trận bên trong miếu, linh khí bàng bạc được dẫn dắt đến, trong lúc hít thở thì nuốt vào trong bụng và luyện hóa thành pháp lực.
Nguyên Anh cũng ngồi xếp bằng trong đang điền, hô hấp đồng bộ với bản tôn.
"Bất cứ lúc nào, pháp lực mới là căn bản của tu sĩ, chịu đựng mấy ngàn năm khốn đốn không tiến bộ, rốt cục lại cảm nhận được diệu dụng tu vi tăng trưởng!"
...
Trong triều có người làm quan mới tốt.
Năm đó Chu Dịch làm ngục tốt ở thiên lao thì đã cảm nhận được rất rõ về hàm nghĩa của câu nói này.
Thời gian qua đi mấy ngàn năm.
Hưởng thụ chỗ tốt khi có chỗ dựa lần nữa, chỉ qua nửa năm thì triều đình đã phát vật tư tiêu diệt dã thần vào trong tay Thành Hoàng Thanh Vân Phủ.
Dựa theo tỉ lệ đã được quyết định từ trước, Thanh Vân Thành Hoàng lệnh cho tâm phúc đưa năm thành đến Thanh Vân Sơn Thần Miếu.
Lại trừ bỏ địa phương chia lãi thì Thanh Vân Thành Hoàng tới tay cũng không đủ ba thành.
Thanh Vân Thành Hoàng không có bất kỳ bất mãn nào, bởi vì hoàn toàn là phát tài ngoài ý muốn, nếu không phải Chu Dịch thăng nhậm Thanh Vân Sơn Thần, triều đình sẽ không phát cái gọi là "vật tư tiễu phỉ" xuống.
Có chút giấm đó mới có sủi cảo!
Nhờ phúc Chu Dịch, Thanh Vân Thành Hoàng cảm kích còn không kịp.
Bên trong Sơn Thần Miếu.
Chu Dịch mở ra túi trữ vật, linh thạch, phù triện, đan dược xếp chồng chất bên trong, bất kỳ phẩm loại gì cũng có đến hàng vạn mà tính.
"Đồ của triều đình quả nhiên là không đau lòng, số lượng này xây dựng mười toà phủ đệ cũng đủ!"
Ngày hôm đó.
Một đạo độn quang bay vào Thanh Vân Sơn.
Từ xa đã nhìn thấy tượng sơn thần cao ngất đứng sừng sững, sau khi rơi xuống bên ngoài cửa miếu thì hóa thành đạo sĩ áo lam.
Đại môn màu son cao ba bốn trượng, đúng là thượng đẳng mộc linh vật luyện thành, vách tường trái phải kéo dài mấy trăm trượng đều là Thanh Linh Thạch, chỉ với tài nguyên ở tường ngoài thì có thể móc sạch tích lũy trong mấy trăm năm của tu sĩ Kim Đan.
"Vị sư thúc này thật là phô trương!"
Trong ánh mắt đạo sĩ lộ ra vẻ hâm mộ, chân chuyền trong giáo dốc lòng tu hành, bên trên còn có rất nhiều trưởng bối trông coi, cho dù con muốn hay không thì đều phải biểu hiện ra là mình thanh tĩnh vô vi, không ưa thích xa hoa.
Kẹt kẹt.
Còn chưa kịp thông báo thì cánh cửa đã tự mở ra.
Chỉ thấy một đường hành lang Xích Kim nối thẳng chính điện, trái phải có mấy chục cây ngọc trụ đứng sừng sững.
Dưới trụ có chiến lực kim giáp tướng quân, mặc áo giáp, cầm binh khí, đỉnh nón giáp trụ, khí tức tuy chỉ có chừng Trúc Cơ nhưng từng vị đều uy vũ đáng sợ.
"Quỷ tu có khí tức hương hỏa, đúng là Âm Thần tọa hạ!"
Đạo sĩ đứng cách bậu cửa khom người thi lễ với chính điện: "Vãn bối Hứa Chí Tiên, bái kiến Chu sư thúc, phụng lệnh của chưởng giáo đến đây mời sư thúc lựa chọn công pháp thần thông nhập giáo."
Một giọng nói ôn hòa vang lên.
"Chí Tiên, tên không tệ, dẫn vào bên trong đi."
Chợt kim giáp tướng quân bên trái ra khỏi hàng, dẫn theo Hứa Chí Tiên xuyên qua chính điện.
Hứa Chí Tiên chú ý đến bảng hiệu trên chính điện, trên đó viết bốn cái chữ triện "Tiểu Bổ Thiên Các", hắn cũng hiểu rõ hơn về vị sư thúc thích nịnh nọt này.
Trước đó đối với loại người nhập giáo bằng phương thức nhận tổ quy tông như Chu Dịch, khi thành lập thế lực ở địa phương thì đa số sẽ lấy theo sự yêu thích của mình hoặc là lấy đạo hiệu công pháp các loại để đặt tên cho nên còn được gọi là truyền thừa ngoại đạo của Bổ Thiên Giáo.
Chu Dịch trực tiếp dùng hai chữ"Bổ Thiên", trung tâm đáng khen, am hiểu tâm tư đại lão trong giáo.