
"Không đúng, bản thân Kiến Mộc đã được trồng gần sáu ngàn năm, theo thụ linh tăng trưởng, Tạo Hóa Thần Thông gần như mất đi hiệu lực, cuối cùng bần đạo vẫn dựa vào Trường Sinh Đạo Quả!"
Chu Dịch lấy một viên Nguyện Lực Châu từ trong ống tay áo ra, nó sáng óng ánh long lanh như là thủy tinh.
Nguyện Lực Châu bình thường mơ hồ có thể nhìn thấy sương mù bên trong, viên này lại gần như hoàn toàn trong suốt, chỉ có thi triển linh mục pháp thuật mới có thể nhìn thấy vết tích mấy sợi hương hỏa nguyện lực phiêu đãng.
"Cũng không biết cần bao nhiêu Nguyện Lực Châu, thực sự không được thì mời Cổ sư huynh tạo thuận lợi, thành lập một tượng thần Hoàng Ngưu ở Thành Hoàng Miếu, cùng lắm thì Nguyện Lực Châu ngưng tụ ra hối đoái."
Chu Dịch thi triển Ngưng Thần Thuật, mở phong ấn Nguyện Lực Châu, lập tức tản mát ra khí tức hương hỏa nồng đậm.
Pháp lực vận chuyển, dẫn đạo hương hỏa tiến vào trong Kiến Mộc.
Trong nơi trọng yếu của Kiến Mộc có một khối không khí xanh biếc, chính là ý thức sản sinh ra theo tháng rộng năm dài.
Lúc này ý thức còn đơn thuần hơn trẻ con, gần như là giấy trắng, trong đó trộn lẫn lấy từng mảnh vỡ thần hồn, chính là thần hồn của Hoàng Ngưu vỡ vụn còn sót lại.
Lúc mới đầu, tùy tiện chiếm cứ một phần lớn của ý thức, theo thụ linh của Kiến Mộc tăng trưởng, bây giờ ngay cả một phần trăm cũng không sánh bằng. Dù cho Hoàng Ngưu ký ức phong phú, lại có Kim Đan bản nguyên, nhưng tác chiến nơi sân khách cũng không phải là đối thủ của ý thức của Kiến Mộc.
Lúc này.
Hương hỏa nguyện lực dung nhập vào trong ý thức, không ngừng lớn mạnh tàn hồn của Hoàng Ngưu.
Bản ngã của Kiến Mộc không biết như thế nào là hương hỏa nguyện lực, lại biết được là đồ tốt, theo bản năng muốn chia chỗ tốt nhưng lại nghe được Chu Dịch quát lớn.
Mấy ngàn năm qua, liên tục tiêu hao thọ nguyên bồi dưỡng, tương cứu trong lúc hoạn nạn, Kiến Mộc đã xem Chu Dịch như phụ thân, nghe được hắn quát thì lập tức từ bỏ hương hỏa nguyện lực, ngoan ngoãn nhìn thần hồn Hoàng Ngưu lớn mạnh.
Hồi lâu sau.
Nguyện Lực Châu tiêu hao hầu như không còn, tàn hồn Hoàng Ngưu lớn mạnh một chút.
"Dựa theo cái tỷ lệ này thì ít nhất cũng cần hơn vạn viên Nguyện Lực Châu mới khiến cho tàn hồn triệt để chiếm cứ ý thức của Kiến Mộc, trở thành một hồn phách mới gánh chịu ký ức, tính cách của Hoàng Ngưu."
"Hàng năm Thanh Vân Sơn sinh ra hơn mười viên, cần hơn ngàn năm, cũng không tính là quá lâu!"
Chu Dịch nhẹ nhàng vuốt ve làn da màu tím của Kiến Mộc, trên đó trời sinh có hoa văn huyền diệu, nếu thường xuyên vẽ lại nó thì có thể tìm hiểu ra pháp môn Luyện Khí.
Đó cũng là phương pháp tu luyện Tiên Đạo sớm nhất, cho dù hiệu suất hay uy lực đều không sánh bằng bây giờ, chỉ có "Luyện Khí" trực chỉ bản nguyên, có thể chỉ rõ con đường cho Chu Dịch!
Linh Tham Oa Oa xử lý linh điền xong, khiêng cuốc đi tới, ngẩng đầu nhìn Kiến Mộc đâm thẳng vào trời, hỏi.
"Tiên trưởng, khi nào Kiến Mộc mọc nhánh?"
"Rất nhanh."
Chu Dịch cười nói ra: "Nhiều thì một ngàn năm, ít thì mấy trăm năm, đến lúc đó sẽ thưởng cho ngươi một nhánh."
Linh Tham Oa Oa nghe vậy thì hưng phấn lanh lợi khoa tay múa chân: "Chờ lâu lắm rồi, rốt cục cũng chờ tới hôm nay!"
Chu Dịch cười nói: "Ngưu Nhi sắp trở về , ngươi còn nhớ rõ nó không?"
"Ngưu Nhi? Hoàng Ngưu!"
Linh Tham Oa Oa trầm tư hồi lâu, lật lại trí nhớ trước đây mới nhớ lại những ký ức liên quan tới Hoàng Ngưu, năm đó nó thích nhất là ngồi trên đầu trâu nhìn về phía xa xa, đột nhiên hỏi.
"Tiên trưởng, tương lai nếu như ta chết đi thì ngươi cũng sẽ hao phí mấy ngàn năm cứu ta đúng không?"
Chu Dịch khẽ vuốt đỉnh đầu Linh Tham Oa Oa, vài miếng lá cây xanh biếc lắc lắc một cái, sắc mặt nghiêm nghị, ngữ khí kiên định.
"Đương nhiên, cho dù lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng thì bần đạo cũng sẽ phục sinh ngươi!"
Linh Tham Oa Oa rất cảm động, động tác vung cuốc càng mạnh mẽ hơn.
Chu Dịch cũng rất cảm động, sống được càng ngày càng lâu, tình cảm trở nên lạnh nhạt là chuyện không thể tránh khỏi.
Hoàng Ngưu, Linh Tham Oa Oa, Thanh Phong Minh Nguyệt, thậm chí mấy người lão Bạch đã ra đi từ sớm đều có thể nói là điểm neo đậu để Chu Dịch bảo trì nhân tính, miễn cho một ngày nào đó hắn triệt để hóa thành tồn tại giống như "đạo".
Vậy thì cũng không khác gì chết!
"Còn phải cảm tạ Xuân Phong Lâu, Tiêu Tương Quán, Mãn Nguyệt Lâu, Phượng Minh Lâu, Di Hồng Viện..."
Chu Dịch cách một thời gian thì ăn mừng, làm như vậy cũng là vì để lây nhiễm hồng trần giữ vẫn tâm tính phàm tục.
Rời khỏi Côn Lôn Động Thiên, về Sơn Thần Miếu tiềm tu.
Từ khi mượn nhờ Nguyện Lực Châu ngưng tụ Nguyên Anh, sau đó Chu Dịch chưa từng sử dụng bất kì hương hỏa nào, Nguyện Lực Châu đoạt được đều dung nhập vào trong ba món chí bảo Phân Quang Kiếm, linh trí của bọn chúng nhanh chóng tăng trưởng.
Ví dụ như là Phân Quang Kiếm, vốn dĩ khí linh của nó chỉ làm việc dựa theo bản năng, nhưng bây giờ có thể thi triển ra rất nhiều kiếm quyết kiếm trận của Linh Kiếm Tông.
"Chỉ có cái Sơn Hà Đỉnh này, tế luyện đến đến bây giờ mà khí linh vẫn chưa sinh ra, hẳn là do bản chất của nó quá kém?"
Chu Dịch lấy Sơn Hà Đỉnh ra thưởng thức một lát, bảo vật này uy lực đã vượt qua đỉnh cấp pháp bảo nhưng mà lại hoàn toàn không có dấu hiệu ngưng tụ khí linh.
"Sơn Hà Đỉnh làm bạn ta sáu ngàn năm, mỗi lần trông thấy nó thì lại nhớ lại ngày tháng ở trong thiên lao, Phượng Dương Quốc, cho dù sau này nó có thể thăng cấp lên thành Linh khí hay không thì bần đạo cũng sẽ không ngừng tế luyện!"
Suy tư ngàn vạn, lấy ra một viên Bồ Đề Đan phục dụng.
Linh khí mênh mông tưới nhuần kinh mạch, thần hồn, Chu Dịch vận chuyển Thái Huyền Kinh luyện thành pháp lực, tụ hợp vào trong Nguyên Anh.
...