Năm Nguyên Đỉnh thứ một trăm mười.
Tháng tư.
Sơn Thần Miếu.
Chu Dịch bỗng nhiên mở hai mắt ra, Kiếm Phù trong ống tay áo ông ông tác hưởng, dùng thần thức đảo qua thì nghe được giọng nói của Cổ Tiêu.
"Chu sư đệ, ngày Phật Đản sắp tới, Ấn Quang La Hán giảng kinh ở kinh đô, cùng đi nghe."
"Mấy ngày nay tu hành có chút tâm đắc, có thể không đi hay không?"
Chu Dịch hỏi thẳng, nếu như La Hán giảng thần thông Phật Môn thì hắn còn có hứng thú đi nghe một chút, nhưng mà bây giờ lại giảng cho tu sĩ tầng dưới chót ở kinh đô nghe thì hẳn là phần lớn đều là kinh văn Phật Môn dễ hiểu, đi cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Huống hồ Phật Môn La Hán tương đương với Phản Hư Nhân Tiên, lỡ như có thần thông diệu pháp gì đó, ví dụ như là Tha Tâm Thông, Thiên Nhãn Thông.
Cái trước biết được ý nghĩ trong lòng, cái sau xem thấu cốt linh chân thực, cũng có thể nhìn thấy bí mật trường sinh!
Từ khi bước vào Tu Tiên Giới, Chu Dịch rất ít chạm mặt với người có tu vi vượt xa mà, nhiều lão quái tính cách bất thường, nói không chừng đầu óc rút gân ra tay đánh nhau, dư âm của trận đấu pháp cũng có thể khiến cho người vây xem thân tử đạo tiêu.
Cổ Tiêu dường như đoán được tâm tư của Chu Dịch, đưa tin nói: "Cũng không phải là La Hán đích thân tới, chỉ là một đạo hóa thân, trong kinh có sư bá tọa trấn, sẽ không xảy ra chuyện."
Chu Dịch nhíu mày, trả lời: "Bần đạo không có hứng thú với Phật pháp, tại sao phải đi nghe kinh?"
Cổ Tiêu nói ra: "Lần giảng kinh này chính là mở màn cho Hương Hỏa Phong Thần, Phật Môn không biết làm thủ đoạn bẩn thỉu gì mà được cơ hội như vậy, trong giáo lệnh chúng ta lúc nghe pháp thì hỏi La Hán!"
Chu Dịch nghi ngờ nói: "Giáo ta và Phật Giáo liên thủ, chuyện phong thần lẽ ra nên tề lực đồng tâm, tại sao lại phải quấy rối để sinh ra mâu thuẫn?"
Cổ Tiêu trầm mặc hồi lâu, mới trả lời.
"Đại khái là vì mặt mũi của lão tổ trong giáo!"
"Thì ra là thế."
Chu Dịch khẽ thở dài một cái, đại lão cấp trên mất mặt thì sẽ nghĩ cách để lấy lại từ nơi khác.
Tu vi đến cảnh giới Phản Hư, gần như vô địch thế gian, Hương Hỏa Phong Thần cũng không có liên quan gì quá lớn tới bọn họ, chuyện bọn họ quan tâm chỉ còn lại chuyện phi thăng, lúc này bọn họ còn sỉ diện hơn cả phàm nhân.
Chu Dịch trầm ngâm một lát, trong lòng đã có kế hoạch, dò hỏi.
"Nếu như là lệnh của lão tổ thì đương nhiên đệ tử sẽ làm hết sức mình, nhưng nếu như để La Hán mất mặt thì có thưởng hay không?"
Cổ Tiêu nói ra: "Yêu cầu không quá đáng thì hẳn là đều sẽ đồng ý."
"Có thể cầu được Ngũ Hành kỳ trân?"
Chu Dịch tu hành Đại Ngũ Hành Độn Pháp, cần luyện kỳ trân nhập thể, chí bảo như thế Hóa Thần Thiên Quân cũng ít có, hơn mười năm nghe ngóng bốn phía nhưng không có tìm được.
Qua hồi lâu.
Cổ Tiêu trả lời: "Sư bá đồng ý."
Chu Dịch mặt lộ vẻ vui mừng, trả lời.
"Bần đạo đọc vô số kinh điển tiên hiền, đang có hai vấn đề, mời La Hán giải hoặc!"
Thu hồi Kiếm Phù, Chu Dịch lấy ống thẻ ra, tiêu hao tám năm thọ nguyên xem bói.
Thượng ký.
Cát!
"Không hổ là đại đức cao tăng!"
...
Ngày tám tháng tư.
Kinh đô.
Quảng trường thành đông.
Liên tiếp tuyên dương mấy tháng, bách tính kinh đô không ai không biết hôm nay có La Hán giảng kinh.
Đối với tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ thì La Hán cũng không khác gì tiên nhân ở trên trời, chớ nói nghe kinh, cho dù chỉ là nhìn thấy một cái cũng có thể nói là chuyến đi này không tệ rồi.
Nếu có thể lĩnh ngộ một hai pháp môn, không nói tu vi, thực lực tăng lên, sau này cũng có thể tự xưng môn đồ Phật Giáo.
Sắc trời vừa mới sáng, trên quảng trường đã người đông nghìn nghịt.
Ngồi dưới mặt đất, đứng trên lầu, bay trên bầu trời, trăm vạn con mắt nhìn chằm chằm pháp đàn dựng chính giữa quảng trường.
Pháp đàn rèn đúc từ bạch ngọc, cũng không phải là linh vật mà là bạch ngọc bình thường, chỉnh thể như hoa sen nở rộ, ở trong đó có một cái bồ đoàn bằng cỏ.
"Chỗ La Hán giảng kinh mà lại keo kiệt như thế?"
"Ngươi hiểu cái gì, Phật kinh hữu vân, những nơi La Hán Bồ Tát đi qua, hoang sơn dã lĩnh cũng hóa Linh Sơn phúc địa!"
"Ta cảm thấy kinh văn này không đúng, cho dù thật như thế thì tại sao Phật Giáo còn chiếm đỉnh cấp linh mạch, phúc địa? Trực tiếp nhường lại, đi hoang sơn dã lĩnh tu hành là được!"
"Không có lợi cho sự ổn định của Tu Tiên Giới, không muốn nói!"
"..."
Phía trước pháp đàn, có trên trăm cái bồ đoàn trống không, không ai dám tới gần.
Đây là vị trí để lại cho tu sĩ cấp cao đến nghe kinh, gần như đại biểu cho số lượng Nguyên Anh Đạo Quân bên ngoài Đại Hằng cảnh nội, có lẽ bọn họ sẽ không đến đây nghe kinh nhưng nhất định phải có vị trí.
Tới gần buổi trưa.
Hình như là đã thương lượng xong, bồ đoàn trống không linh quang lóng lánh, đột ngột xuất hiện một bóng dáng.
Chu Dịch và bốn vị sư huynh ngồi ở bên phải hàng thứ nhất, bên trái là Đạo Quân của Lý thị Hoàng tộc, đằng sau là trưởng lão các tông môn hay là tán tu thanh danh hiển hách.
Bồ đoàn bị chiếm hơn nửa, hơn năm mươi vị Đạo Quân.
Từng người ngồi xếp bằng, im ắng không nói lời nào, rõ ràng không có triển lộ bất kỳ khí tức pháp lực gì, dân chúng vây xem lại tự động yên tĩnh lại.
Chu Dịch truyền âm nói: "Bần đạo tu hành đến nay còn chưa thấy nhiều Nguyên Anh như vậy."
"Dù sao cũng là La Hán giảng kinh, không ít Đạo Quân xuất thân môn phái nhỏ, tiềm tu mấy trăm năm cũng chưa từng thấy Phản Hư lão tổ."
Cổ Tiêu cười nói ra: "Đợi sư đệ đi Bổ Thiên Phúc Địa thì có thể đi Ngộ Đạo Điện nghe kinh, thỉnh thoảng có Nhân Tiên trong giáo giảng đạo, sẽ không cảm thấy ly kỳ nữa!"
Chu Dịch khẽ vuốt cằm, so sánh Cửu Châu Tu Tiên Giới xuống dốc, Đông Thắng Thần Châu quả là thịnh thế.