Chu Dịch vội vàng niệm tụng Thanh Tâm Quyết, bóp tắt ý nghĩ nguy hiểm này.
Nếu không có Trường Sinh Đạo Quả, vì tài nguyên tu hành thì có thể mạo hiểm, nhưng bây giờ thì không cần.
...
Hoàng Hoa Sơn.
Cổ thụ dày đặc, dãy núi cao ngất.
Trên đỉnh núi có một đạo quan, trên cửa viết ba chữ triện Thanh Tu Quan.
Ngày hôm đó.
Một đạo độn quang từ nơi xa bay tới, tới gần đạo quán, đang muốn rơi xuống thì đột nhiên kim quang hoàng vụ dâng lên, bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
"Kim Quang Mê Hồn Trận này của Ngô sư huynh bố trí càng thêm huyền diệu!"
Đạo nhân nói chuyện có dáng vẻ ghê tởm, mặt xanh nanh vàng, cái trán mọc mấy cụ thịt u lớn như nắm đấm, như sừng thú, khoác đạo bào màu đen trên người, dưới chân có khói đen cuồn cuộn, hòa làm một thể.
Lấy ngọc phù từ ống tay áo ra, pháp lực thôi động truyền tin tức đi.
Không đến một lát.
Hoàng quang kim vụ tự động tản ra, lộ ra một cái thông đạo.
Đạo nhân khống chế hắc vụ rơi xuống, chóp mũi run run ngửi được đan hương nồng đậm, trong mắt lóe lên vẻ cực kỳ hâm mộ, cao giọng nói ra: "Ngô sư huynh, ngươi nhờ sư đệ lưu ý Kim hành kỳ trân, vừa mới có tin tức."
Xoát!
Độn quang từ luyện đan thất bay ra, rơi xuống đất hóa thành đạo nhân cao to, mặt như táo đỏ, đầu đội kim quan, chân đạp vân giày, đạo bào hở nửa ngực hiển lộ ra từng hình xăm con mắt quỷ dị.
Người này chính là Bách Nhãn Ma Quân, Ngô Minh.
"Ở đâu?"
"Đại Hằng, Thanh Vân Sơn!"
Đạo nhân giải thích: "Thanh Vân Sơn Thần lấy lòng lão tổ Bổ Thiên Giáo, cố ý cầu được ban thưởng, nghe nói là con mắt của thượng cổ hung thú Trọng Minh Điểu, có thể dùng để tu hành một môn thần thông lợi hại."
"Bây giờ Đại Hằng cũng không quá bình..."
Ngô Minh tuy không phải Tiệt Thiên Giáo môn nhân nhưng cũng lấy được không ít tin tức, từ khi Ấn Quang La Hán tuyên dương bí thuật Hương Hỏa Phong Thần, khiến cho toàn bộ Đông Thắng Thần Châu rung chuyển mạnh.
Hiện nay chỉ có Đại Hằng hoàng tộc nắm giữ phong thần bí thuật, những tu sĩ khác thì nghĩ hết biện pháp vơ vét Nguyện Lực Châu!
"Kim hành kỳ trân như thế, có thể ngộ nhưng không thể cầu!"
Đạo sĩ cười hắc hắc nói: "Ta đã đem tin tức đến, Ngô sư huynh cho dù làm gì thì không phải là cũng nên thanh toán đan dược trước chứ?"
"Đương nhiên."
Ngô Minh lấy đan bình từ ống tay áo ra đưa tới, đạo sĩ cẩn thận kiểm tra thấy đúng thì chắp tay một cái, hóa thành độn quang rời đi.
Mấy ngày sau.
Trận pháp cấm chế Thanh Tu Quan tự động dâng lên, che giấu ở trong kim quang hoàng vụ.
Ngô Minh cõng hộp kiếm, đằng vân giá vũ bay tới Đại Hằng, Kim hành kỳ trân có thể khiến cho Bách Nhãn Kim Quang tấn thăng thành Thiên Mục Kim Quang, cho dù là đệ tử Bổ Thiên Giáo thì cũng phải đấu một trận.
"Bần đạo cũng không phải chưa từng bắt đệ tử Bổ Thiên, không biết lần này dung mạo có xinh đẹp hay không..."
Lăng Sơn.
Một trong số Thanh Vân Thất Thủy Thập Tam Sơn.
Dưới núi có hai thôn trấn, dưới sự quản lý của Sơn Thần, an cư lạc nghiệp.
Mấy năm trước phát hiện mỏ đồng trên núi, Sơn Thần báo mộng thông báo cho bách tính, nhân khẩu nhanh chóng tăng mạnh, nghiễm nhiên có xu thế phát triển thành thành nhỏ.
Ngày hôm đó.
Ngô Minh biến thành thợ mỏ, lẫn vào trong thôn trấn.
Tu sĩ Ma Đạo trải qua sinh tử nhiều, đấu pháp chém giết còn cẩn thận hơn chính đạo, tuyệt đối sẽ không coi thường Thanh Vân Sơn Thần vừa mới tấn thăng Nguyên Anh, huống chi còn tác chiến trên địa bàn của người ta.
Cần phải biết người biết ta, nếu có thể thi triển các loại thủ đoạn như cạm bẫy, hạ độc, đánh lén thì không thể tốt hơn!
Mặt mũi, đạo nghĩa gì cũng không hữu dụng bằng còn sống.
Đáng tiếc Ngô Minh không thích nữ tu sĩ, nam đồng đạo lại không muốn thâm giao với hắn, nếu không chắc chắn sẽ hô bằng gọi hữu hợp lực vây giết.
"Nghe ngóng tin tức trước, xác định tính nết Sơn Thần này rồi bố trí cạm bẫy nhắm vào hắn!"
Ngô Minh thần thức bao phủ Lăng Sơn, Sơn Thần Miếu cũng trong phạm vi đó, bên trong miếu có mấy tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ, phụ trách chỉ dẫn bách tính cung phụng hương hỏa, cũng phát chút Linh phù an trạch, khử bệnh.
Ngày bình thường sau khi tu hành, tránh không được uống rượu làm vui, cao đàm khoát luận.
Lăng Sơn ở dưới trướng Thanh Vân Sơn, đương nhiên sẽ nói đến Thanh Vân Sơn Thần, những lời bàn tán sau lưng mới là chân thật nhất.
Nửa tháng sau.
Ngô Minh rời khỏi Lăng Sơn, sắc mặt quỷ dị.
"Thanh Vân Sơn Thần có tiếng xấu như vậy sao? Tham tài háo sắc, nịnh nọt, yêu cầu linh vật tiễu phỉ từ triều đình, vơ vét tiến vào túi trữ vật..."
"Cái thằng này còn lòng dạ hiểm độc hơn bần đạo, sao có tư cách bái vào Bổ Thiên Giáo?"
Lòng đầy nghi hoặc, Ngô Minh nhất định phải dò xét rõ ràng, miễn cho rơi vào cạm bẫy, thế là lại đổi một núi dò xét.
Một năm sau.
Ngô Minh đã đi hết toàn bộ Thanh Vân Sơn và thành trì chung quanh, thậm chí lén đi Phi Tiên Các ở kinh đô Đại Hằng, mười phần xác định Thanh Vân Sơn Thần chính là một tà ma ngoại đạo.
Từ Phi Tiên Các ra, có chút đau lòng.
"Cũng quá đắt? Cái gì cũng không có làm, mấy ngày thì lỗ một lò đan dược, nghe nói Sơn Thần đó động một tí là ở lại tầm năm ba tháng, tham ô lãng phí linh vật của triều đình quả nhiên không đau lòng!"
Ngô Minh trong lòng xem thường nhưng lại có chút hâm mộ, hắn mệt gần chết, chạy ngược chạy xuôi mấy trăm năm tích lũy nhưng thân gia không sánh bằng Nguyên Anh mới.
"Những tham quan ô lại này đúng là nên giết, bần đạo cũng muốn thay trời hành đạo một lần!"
Dứt lời.
Khống chế độn quang bay đến Xích Minh Phủ, đi vào Linh Tuyền Thành dưới trướng phủ thành.
Thành nam.
Thổ Địa Miếu.
Ngô Minh hạ độn quang xuống, bấm một cái pháp quyết ẩn hình, khom người thi lễ với Thổ Địa Thần.