"Nhanh thì trăm năm, chậm thì hai trăm năm."
Bạch Tùy Tâm tư chất cũng là thượng đẳng ở trong Tiệt Thiên Giáo, nếu không thì cũng sẽ không trở thành đồ tôn của Nhân Tiên, có hi vọng trở thành Hóa Thần trong vòng hai trăm năm.
"Nếu như thành công Hóa Thần, tương lai cho dù là phi thăng hay là Hương Hỏa Phong Thần, con đường Phản Hư đã được đả thông."
Chu Dịch nói ra: "Cho nên bây giờ thứ mà sư huynh đang cần chính là tăng cường nội tình của Nguyên Anh, cố gắng hết sức để được an ổn thuế biến nguyên thần, có đúng vậy hay không?"
Bạch Tùy Tâm thở dài nói: "Cho dù là tuyệt đại thiên kiêu thì cũng chỉ có xác suất ba bốn thành mà thôi, tương lai bần đạo có thể có ba thành tỷ lệ Hóa Thần cũng đã là cầu mà không được rồi, phần nhiều thì có thể thân tử đạo tiêu."
"Cái gọi là thất bại chỉ là vì Nguyện Lực Châu không đủ nhiều mà thôi."
Chu Dịch nói khẽ: "Đại Hằng Thái Tổ căn cơ bị hao tổn, dựa vào Nguyện Lực Châu còn không phải vẫn có thể Phản Hư hay sao?"
Bạch Tùy Tâm tâm có điều ngộ ra, nghi ngờ nói: "Thế nhưng giá cả Nguyện Lực Châu càng ngày càng tăng, cho dù tích lũy mấy trăm năm thì cũng khó mà tích tụ ra được số lượng đủ để Hóa Thần."
Chu Dịch cười hỏi: "Sư huynh, ngươi cảm thấy Tất Ngô Sơn như thế nào?"
"Tất nhiên là tốt."
Bạch Tùy Tâm cười nói ra: "Thực không dám giấu giếm, ba thành tỷ lệ của bần đạo, trong đó một thành chính là thu hoạch từ Tất Ngô Sơn trong vòng hai trăm năm, nếu không thì hoàn toàn không đủ."
"Đó không phải là."
Chu Dịch nói ra: "Chỉ cần có thêm vài tòa Tất Ngô Sơn thì con đường Hóa Thần cũng thành!"
"Hít!"
Bạch Tùy Tâm cũng không phải là người ngu, lập tức hiểu được Chu Dịch nói như vậy là có ý gì, muốn từ chối nhưng lại không dằn được suy nghĩ đó, lấy ba cái đồng tiền từ trong ống tay áo ra liên tục phun mấy ngụm máu ra thi triển Tiệt Thiên Thuật.
Ông!
Đồng tiền nở rộ linh quang, chậm rãi ngưng tụ thành hai chữ: Công đức.
Bạch Tùy Tâm nghi ngờ nói: "Chuyện này phải giải thích như thế nào?"
"Huyền Môn chính tông chúng ta thì đương nhiên là phải trảm yêu trừ ma, đó chính là việc công đức."
Chu Dịch chắp tay nói: "Tốt nhất đại cát, tâm tưởng sự thành. Sư đệ bói toán không biết bao nhiêu lần, chưa từng gặp được chuyện như vậy, chúc mừng sư huynh con đường phía trước rộng mở!"
"Sư huynh cũng là lần đầu tiên gặp được."
Bạch Tùy Tâm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thân là đệ tử Tiệt Thiên Giáo, trong lòng rất là tin phục bói toán chi thuật, quẻ đại cát là quẻ tốt nhất là tất khiến cho hắn quyết định sẽ tích lũy công đức.
"Bần đạo trở về lập tức loại bỏ, kiểm tra lai lịch của những yêu ma được trong giáo che chở, nếu có chiếm cứ sông núi thủy mạch, ta sẽ tìm một cái cớ hợp lý để cho hắn xuống núi tìm sư đệ ứng kiếp!"
"Làm phiền sư huynh."
Chu Dịch nói ra: "Sau này đoạt được tất cả đều sẽ dựa theo Tất Ngô Sơn mà chia."
"Ha ha ha, sự huynh đệ ta và ngươi thân như người nhà đâu cần phải tính toán chi li như thế!"
Bạch Tùy Tâm cất tiếng cười to, quẻ đại cát báo hiệu con đường phía trước có hy vọng, tương lai cũng có thể tấn thăng Nhân Tiên xưng tông làm tổ, hưởng thọ năm ngàn năm.
Liên tục yến ẩm mấy ngày.
Bạch Tùy Tâm mới lưu luyến không rời giá vân rời khỏi đây, Tôn sư đệ xuất thủ hào phóng, nói chuyện lại êm tai, đúng là khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái cả về thể xác lẫn tâm thần, thậm chí hắn còn muốn xây một cái biệt phủ ở Tất Ngô Sơn.
Chu Dịch chân trước đưa tiễn Bạch Tùy Tâm, trở về thì thấy Đan Hà Tử và môn hạ chưởng giáo Phù Phong Tử sư huynh.
"Đa tạ hai vị sư huynh xuất thủ, quấy nhiễu thiên cơ thi triển huyễn thuật, nếu không thì ta cũng khó mà thuyết phục được Tiệt Thiên yêu nhân."
Quẻ đại cát đó cũng không phải là sự thật, mà đó là một âm mưu, vì để cho Bạch Tùy Tâm quyết định, hai vị Hóa Thần Thiên Quân tinh thông huyễn thuật, bói toán xuất thủ, tạo thành hình ảnh giả.
Quẻ đại cát không thể cầu, cho dù Bạch Tùy Tâm bói toán lần nữa thì cũng sẽ không xuất hiện kết quả vừa rồi.
Đan Hà Tử nói ra: "Ngươi cũng quá không biết xấu hổ, lại để bần đạo lấy lớn lấn nhỏ, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành trò cười."
Chu Dịch cười nói: "Nếu như yêu nhân đó đưa ma đầu tới cửa thật, sông núi thủy mạch dưới trướng đều do sư huỳnh chấp chưởng, coi như là quà nhập môn sư đệ tặng cho sư huynh."
"Bần đạo làm gì có thời gian đi lo mấy chuyện vặt vãnh đó."
Đan Hà Tử nói ra: "Ta chỉ cần ba thành trong đó!"
Phù Phong Tử khẽ vuốt sợi râu, cười nói ra: "Ta cũng giống vậy."
"Ba thành thì ba thành, tính như vậy sao được sư đệ ta còn phải lấy lại!"
Chu Dịch liên tục chắp tay cầu xin tha thứ, nói: "Hôm nay làm phiền hai vị sư huynh, không bằng như vậy đi, sau này chiếm được sông núi thủy mạch, hai vị đều có thể chia một thành."
Đan Hà Tử nhíu lông mày lại, nói ra: "Sao lại ít đi một thành?"
Chu Dịch giải thích: "Dù sao cũng cần phải dùng tới danh nghĩa trong giáo, ba thành trong đó nộp lên chưởng giáo, năm thành còn lại giao cho Tiệt Thiên Giáo, theo số lượng sông núi thủy mạch trở nên nhiều hơn, Bạch Tùy Tâm cũng không dám lấy hết."
"Chuyện này không thể được!"
Phù Phong Tử lắc đầu nói: "Chúng ta ít một chút không sao, giáo ta không thể nào ít hơn Tiệt Thiên Giáo được?"
Đan Hà Tử gật đầu nói: "Nói rất có lý, nếu như chuyện này truyền vào trong tai của sư tôn thì ngươi cẩn thận coi chừng sẽ bị lột da!"
"Hai vị sư huynh yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý, hơn nữa còn có tộc nhân của đệ tử trong môn sử lý bách tính, nhìn như là chia năm năm nhưng chỉ cần tùy tiện làm sổ sách thì có thể chiếm được không ít món hời."