Cho dù có là thiên chi kiêu tử hay tuyệt thế ma đầu, chỉ cần không đánh trực diện mà tạm thời trốn đi núp mấy ngàn năm, liền có thể tiếp nhận pháp bào, thần thông và điển tịch truyền thừa của hắn, còn tiện thể bắt nạt đám hậu bối để trả thù.
Chỉ cần sống triệu năm, là heo cũng thành tiên!
"Lời này sao mà nghe khó chịu thế nhỉ?"
Chu Dịch dò thần thức vào trong Kim Chung, thấy bên trong có rất nhiều pháp khí, đạo bào linh tinh đang trôi nổi, đây là đồ mà Hoàng Long khí linh để lại sau khi thôn phệ tinh khí thần hồn.
Đa số đều là pháp bảo có uy lực bình thường, linh vật và đan dược linh tinh cũng không lọt được vào mắt Chu Dịch.
"Chỉ có bí thuật Vu Đạo bảo mệnh kia là thích hợp với bần đạo, sau khi luyện thành một trăm tám mươi trái tim thì ta sẽ đem giấu nó ở giấu ở Đông Thắng Thần Châu, Cửu Châu, Côn Luân. Cho dù có là Phản Hư Nhân Tiên thì cũng không thể làm gì được ta!”
Chu Dịch móc toàn bộ ngọc giản điển tịch trong pháp khí trữ vật ra rồi dùng thần thức đảo quanh, nhưng chẳng phát hiện được thêm ghi chép gì.
Mỗi khi tu sĩ lĩnh hội công pháp thì ít nhiều gì cũng lưu lại vài dòng ghi chép, để ngày sau có thể đọc lại hoặc truyền thừa cho đệ tử.
"Cái này là..."
Chu Dịch cau mày, trong tay chợt xuất hiện một tượng gỗ được sơn màu trắng nhìn rất quen thuộc.
Phần đế được tạc thành hình đài sen, phía dưới đứng một con quỷ có tám đầu tám tay, mặt xanh nanh vàng nhìn rất dữ tợn, tám cánh tay đều được đặt ở trước ngực, nhìn qua thì phát hiện nó thiếu mất một trái tim.
"Vu thuật Hạ Cổ!"
Chu Dịch lấy tượng quỷ thần từ trong tay áo ra, bảy mặt bốn tay rõ ràng như thật, sinh động đến nỗi như sắp nhảy từ tế đàn ra.
Khi so sánh hai bức tượng thì có thể thấy pho tượng sau có vẻ được chế tác khá thô sơ, nhưng thật ra pho tượng trước cũng như vậy, chỉ là nó thôn phệ được một ít thọ nguyên, nên đã phát sinh những sự thay đổi khó lường.
Chu Dịch thử đưa pháp lực của mình vào trong pho tượng tám đầu tám tay nhưng không có thông điệp nào truyền lại, mãi đến khi rút pháp lực ra thì Chu Dịch mới phát hiện ra một điều kỳ lạ.
"Sao lại nhiều thêm một sợi thế này?"
Chu Nghị suy nghĩ một chút rồi tiếp tục đưa pháp lực vào tượng thần, lúc này hắn nhìn thấy có một tia sáng đang lập loè ở phần ngực vốn trống rỗng, như là đang có thứ gì đó đang mọc ra từ hư không.
Một hồi lâu sau.
Khi mức độ tiêu hao pháp lực của Chu Dịch đã gần đạt tới thành quả của nửa năm khổ tu thì giữa ngực của tượng thần chợt mọc ra một trái tim hư ảo.
Thình thịch, thình thịch, nó đập, hệt như một vật sống!
Cùng lúc đó, có một đoạn tin cũng truyền lại từ tượng thần, Chu Dịch sau khi tra xét thì lộ rõ vẻ vui mừng.
"Thì ra bí thuật Vu Đạo kia còn có tên gọi là Phân Tâm chú, chỉ cần đưa tinh khí vào trong tượng thần, tiêu hao ước chừng trăm năm tu vi là có thể luyện ra một trái tim dị chủng. Sau đó lại dung hợp với chú thuật Vu Đạo, sẽ khiến nó sinh ra một cảm ứng kỳ diệu đối với bản tôn!"
"Tương lai nếu bản tôn gặp nạn khiến thân tử đạo tiêu thì trái tim dị chủng sẽ phát huy hiệu dụng của nó, sử dụng tinh khí thần hồn để dựng dục ra một hồn phách mới.”
“Chỉ có điều bí thuật này có một khuyết điểm không hề nhỏ, đó là khi luyện hoá trái tim thì phải dùng một lượng lớn tinh khí, nếu muồn bù lại thì cũng phải mất rất nhiều thời gian!”
“Khó trách Hữu Tâm Ma Quân lại yếu như vậy, tu hành mấy trăm năm mà pháp lực cũng chỉ mới dừng lại ở Nguyên Anh sơ kỳ!"
“Chú thuật Vu Đạo quỷ dị khó lường, thiên về hiến tế và trao đổi, khác hẳn con đường tu luyện của tiên gia. Cho dù là U Minh Chú hay là Phân Tâm Chú, một khi tu luyện đều phải đánh đổi khá nhiều, nhưng việc này chẳng có ảnh hưởng gì với bần đạo cả.”
Đúng vậy, khuyết điểm của Phân Tâm Chú gần như chẳng ảnh hưởng gì đến Chu Dịch.
Thọ nguyên có hết, pháp lực có mất thì sớm muộn gì cũng có thể luyện về, cùng lắm là ảnh hưởng một ít đến việc đột phá cảnh giới mà thôi.
Năm đó gã bị vây ở Kim Đan đỉnh phong mấy ngàn năm, nếu đủ sức thì có lẽ đã luyện chế mấy trăm trái tim dị chủng rồi giấu nó ở trời nam biển bắc, đề phòng thân tử đạo tiêu!
“Pháp thuật này nhìn thì kỳ diệu nhưng thật ra khá là yếu, đối với cảnh giới Hoá Thần hay Phản Hư thì chỉ là tốn thêm chút thời gian để diệt sát mà thôi. Tu tiên giới không thiếu nhân tài biết bói toán, cho dù Hữu Tâm Ma Quân có giấu kỹ trái tim đó thế nào thì cũng sẽ có người dò ra!”
“Một khi tế luyện thì chẳng khác nào đang lãng phí mấy trăm năm tinh khí, thực lực giảm xuống, nếu không có gì bảo đảm thì sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết!”
“Nhưng bần đạo lại khác, cho dù có người tính ra được chỗ ta cất giữ trái tim thì chẳng lẽ bọn họ còn có thể vượt ngang đại lục ư? Ở nơi đại dương mênh mông vô tận này, cho dù có là Phản Hư Nhân Tiên thì cũng không dám tuỳ tiện vượt qua, vậy nên cực kỳ an toàn!”
“Sau khi về ta sẽ luyện thêm ba trái tim nữa rồi cất nó vào động thiên ở Côn Luân, Thiên Sơn và phúc địa Tiệt Thiên, độ an toàn chắc chắn sẽ tăng thêm trăm lần.”
Chu Dịch hài lòng cất tượng thần vào, sau đó hoá thành ánh sáng năm màu bay về phía Bàn Vân sơn.
Trên núi còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái, hắn phải về thi pháp để xử lý, còn việc sau thì sẽ có thân tộc của môn đồ Bổ Thiên đến xử lý.
Dù đã liên tiếp chiếm được tám địa bàn nhưng dây chuyền sản xuất vẫn còn chưa được hình thành, tốc độ vận chuyển thua xa Thanh Vân Sơn của năm đó. Bên này đang trảm yêu trừ ma thì mấy tu sĩ đảm nhiệm vai sơn thần hà bá ở bên kia cũng đã sẵn sàng.