Nếu tộc nhân không đủ dùng thì phái môn đồ đệ tử, nếu vẫn còn chưa đủ nữa thì lại lôi thêm bạn bè đồng đạo.
Đông Thắng Thần Châu chưa từng thiếu tu sĩ muốn làm quan. Chỉ cần tuân theo quy tắc của Bổ Thiên giáo thì mấy động tác nhỏ lén lút của ngươi sẽ chẳng có ai để ý!
Chu Dịch đứng lơ lửng trên không, quan sát dãy núi bên dưới.
Phun khí về Đông, gió thiêng cuồn cuộn càn quét chư tà, khiến chúng nó hồn phi phách tán.
Vung áo sang Tây, lôi đình rầm rộ chém nát quần ma, khiến cho chúng hôi phi yên diệt.
“Thuật pháp thế này mới mang vẻ thần thánh của tiên gia chứ!”
Nguyên Anh đạo quân bắt nạt đám nhỏ Kim Đan Trúc Cơ, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều như thiên tai giáng lâm. Chu Dịch gần như chẳng tốn sức gì đã có thể dọn dẹp sạch sẽ đám bên dưới, sau đó biến thành luồng sáng bay về phía động phủ của Vô Tâm Ma Quân.
Một lát sau, một ngọn gió thiêng thổi qua, khiến động phủ tan vào hư không.
Hòn đá trên mặt đất rung lên dữ dội, sau đó tự động xếp thành một cánh cửa đạo quan, bên trên là bảng hiệu nhỏ có viết ba chữ triện.
Thất Tiên Quan!
Trong đạo quan cung phung bảy vị Nhân Tiên của Bổ Thiên giáo, nhưng dáng vẻ lại chẳng có nét nào giống với lão tổ trong giáo. Hơn nữa dưới đề nghị của Chu Dịch, tên của họ cũng không phải là những cái tên cầu kỳ khó hiểu, mà đều đơn giản dễ nhớ như thần Tài, thần Nhân Duyên, thần Tống Tử, thần Bình An…
Lão bách tính ai rảnh mà để ý tên của thần tiên là gì, bọn họ chỉ cần biết có thể tới bái cầu thăng quan cầu phát tài cầu bình an là được!
Bốn năm trước.
Đã mười năm trôi qua, vừa hay cũng đến lúc chia lãi tiền hương hoả.
Chu Dịch rời khỏi Bàn Vân sơn, băng qua bảy châu trở lại Thiên Sơn, cùng sư huynh đệ đồng môn ăn uống mấy ngày.
Vốn dĩ việc chiếm thuỷ mạch sông núi để thu hương hoả nguyện lực là chuyện làm lén lút, nhưng từ khi được bảy vị lão tổ cho phép, các đồng môn vốn còn thận trọng lại trở nên tích cực làm việc hơn.
Đông Thắng Thần Châu có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, lão bách tính luôn phải sống trong nước sôi lửa bỏng, vẫn còn đang đợi môn đồ của Bổ Thiên đến cứu!
Kim Quang điện.
Sau khi nhận đủ lời thúc giục mau đi trảm yêu trừ ma của đồng môn, Chu Dịch không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
“Lão tổ giáo ta đã ngầm thừa nhận việc này, sao các đệ không tự đi tìm khu vực thích hợp, chém ma đầu rồi tự làm sơn thần? Chỉ cần ở trong miếu cung phụng bảy vị lão tổ là được, chuyện này đâu có gì khó khăn?”
"Chu sư huynh, vậy là ngươi có chỗ không biết.,”
Một đạo quân thuộc môn hạ của Tiêu Vân tử nói.
“Chưởng giáo truyền mệnh lệnh xuống, cấm chúng ta tự mình hành động, tất cả mọi việc đều phải tuân theo chỉ lệnh của sư huynh!”
"Thì ra là thế."
Tâm tư Chu Dịch thay đổi cực nhanh, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn đoán không ra ý đồ của chưởng giáo. Với tính tình của sư tôn Thiết Quan Tiên, nếu có gì không ổn thì chắc chắn sẽ nói thẳng với mình, ông ấy rất khinh thường mấy việc lừa gạt đệ tử như này.”
“Các sư đệ yên tâm, mục tiêu tiếp theo đã được xác định rồi!”
Bạch Hổ Lĩnh!
Ngọn núi nằm ở giữa Đông Thắng Thần Châu, nơi đó có bảy vị lão ma Nguyên Anh chiếm đóng, rất có uy danh trong giới tà ma ngoại đạo.
Âu Phát Hà còn chưa nghĩ ra cách dụ Thất ma rời núi, cho nên định bố sẵn trận pháp cạm bẫy, sau đó phối hợp với môn đồ Bổ Thiên cùng nhau tấn công.
Hai năm trước.
Kim quang điện.
Tiếng rồng ngâm xuyên thẳng đến mây xanh.
Ngay sau đó, một con rồng xanh dài hơn mười trượng bay vút ra, lượn mấy vòng trên không rồi đáp xuống cung điện.
Chỉ thấy cơ thể của rồng nhanh chóng thu nhỏ lại, sau khi đứng dậy thì đã hoá thành dáng vẻ của Chu Dịch.
“Bảy mươi năm trôi qua, ta rốt cuộc cũng tu thành Tứ Biến Thanh Long. Bây giờ những gì chúng ta cần làm là tích luỹ máu của chân long, theo ước tính của sư phụ, nếu đi khắp bảy châu tìm rồng lấy máu thì ít nhất cũng cần tới mất trăm năm.”
“Chỉ là bần đạo có thủ đoạn riêng, có thể lấy được một lượng nhỏ máu của chân long.”
Nhưng Chu Dịch không lập tức thi pháp, bởi vì pháp này khác với truyền thừa của Đông Thắng Thần Châu, thậm chí không giống với tiên đạo, cho nên nếu dùng ở Thiên Sơn thì sẽ lập tức lộ ra.
“Tạm thời cứ dùng đỡ máu rồng mà sư tôn ban cho, cũng đủ để ta tu hành một đoạn thời gian. Sau đó lại tìm cơ hội ra bên ngoài tu luyện!”
Sau khi định ra kế hoạch thì Chu Dịch lại tiếp tục bế quan khổ tu.
Trong lòng Chu Dịch có một dự cảm, nhiệm kỳ của Nguyên Đỉnh đế sắp hết, trước khi thoái vị ông ta chắc chắn sẽ tiến hành hương hoả phong thần.
Từ lúc Ấn Quang La Hán giảng pháp đến nay đã qua chừng năm mươi năm, mấy trận chiến của Nhân Tiên lão tổ cũng đã sớm kết thúc. Việc hương hoả phong thần đã sớm được đưa vào kế hoạch, chỉ cần cơ hội đến thì sẽ lập tức tiến hành.”
“Theo lý mà nói thì việc bái hai vị Nhân Tiên làm sư không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng tất cả chỗ dựa đều là hư ảo, con người phải có thực lực thì mới có thể sống an ổn!”
Vài tháng sau.
Chu Dịch chầm chậm mở hai mắt, trong tay đột nhiên xuất hiện một lá bùa đưa tin.
“Tôn sư huynh, ngày mai hãy đến nơi cách núi Bắc tám ngàn dặm, có việc cần thương lượng.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát rồi hoá thành luồng sáng bảy sắc bay về phía chân trời.
…
Mười hai năm trôi qua, Chu Dịch lại một lần nữa gặp lại Bạch Tuỳ Tâm.
Lần trước khi tiến hành phân chia nguyện lực, Bạch Tuỳ Tâm lấy cớ bế quan không đến, hôm nay gặp lại thì dáng vẻ đã thay đổi rất nhiều.
Lão đạo sĩ tóc trắng tiên phong đạo cốt ngày xưa giờ đây lại vô cùng tiều tuỵ, hai mắt đỏ tươi sung huyết, giọng nói hữu khí vô lực, pháp lực lúc cao lúc thấp, có thể thấy trạng thái vô cùng kém.