Chu Dịch từ ống tay áo lấy ra Vạn Hồn Phiên, nhẹ nhàng lay động, đem tàn hồn Nguyên Anh thu vào trong đó, vô số hung hồn lệ quỷ chia nhau mà ăn, không ít âm hồn thu được một luồng Nguyên Anh bản nguyên.
"Bần đạo biết nhiều bí mật lắm, đã sớm không có hứng thú!"
Kinh đô.
Giữa trưa.
Các tu sĩ trong thành nhìn thấy đám mây ngũ sắc vắt ngang qua vòm trời.
Bọn họ đều thi triển pháp thuật linh mục nhìn về phía xa, sau đó thấy rõ một người cưỡi trâu đến.
Người cưỡi trâu giống như nông dân chăn trâu ở phàm tục, nhưng một bước đi trăm dặm, một trong giây lát đã đến ngoài kinh thành, xoay hai vòng rồi rơi vào một động phủ ở phía Đông thành.
“Hơi thở sánh ngang với Hóa Thần Thiên Quân, sao lại khoe khoang như vậy?”
Tu sĩ tầm thường âm thầm coi khinh, lại không dám nói thành lời, Thiên Quân tai thính mắt tinh, gặp phải người có lòng sẽ hẹp hòi sẽ trực tiếp ba thưởng một đạo thiên lôi.
Một ít người có tu vi cao nhìn thấy đạo nhân cưỡi trâu, vội vàng báo tin cho tông môn, đạo hữu.
Quan lại triều đình đã đứng chờ sẵn ở đó, sau khi xác nhận thân phận của đạo nhân, khống chế độn quang bay vào hoàng cung.
Cần Chính Điện.
Độn quang rơi xuống, hóa thành một lão giả mặc quan phục màu tím, cúi người hành lễ với Nguyên Đỉnh Đế.
“Bái kiến bệ hạ!”
Đông Thắng Thần châu đã lan truyền Nguyên Đỉnh Đế chính là đế quân đầu tiên của Thiên Đình, đáng lẽ có thể sửa miệng gọi là Thiên Đế. Nhưng trong những lúc như vậy càng phải cẩn thận chặt chẽ, tránh làm nhiều người bên Nhân Tiên lão tổ không vui.
“Thái sư không cần đa lễ.”
Nguyên Đỉnh Đế thi pháp đỡ lão giả lên, nói: “Tam giáo thủ đồ kia đã đến kinh thành?”
Tịch Vân Tử đứng hàng thái sư cảm ứng được pháp lực sâu thẳm dày nặng, hơi kinh ngạc, bệ hạ mấy ngày trước vẫn là Nguyên Anh, giờ đã thành công tấn chức Hóa Thần!
“Thái sư không cần kinh ngạc.”
Nguyên Đỉnh Đế như đoán được suy nghĩ của lão giả, cười giải thích: “Hương khói phong thần có thể giúp lão tổ đột phá Phản Hư, nếu trẫm muốn thống lĩnh thần đàn, cảnh giới Nguyên Anh thật sự quá yếu.”
“Chúc mừng bệ hạ.”
Tịch Vân Tử lại cúi người hành lễ, lần này chân thành hơn mấy phần.
Ông ta vốn là Hóa Thần lão tổ của tiểu tông môn, sau khi nhận được tin tức từ Thiên Đình đã lập tức lựa chọn đầu quân cho Nguyên Đỉnh Đế, đảm nhiệm chức quan nhất phẩm. Đáng tiếc các đại giáo đã cầm giữ quan chức thực quyền, Nguyên Đỉnh Đế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải cho một hư chức.
“Bệ hạ đoán không sai.”
Tịch Vân Tử đã dừng ở Hóa Thần đỉnh phong hơn ngàn năm, hương khói phong thần là cơ hội cuối của ông ta: “Nhưng vị kia không phải đến một mình, còn cưỡi một Hoàng Ngưu Yêu thần, hơi thở vô cùng phi phàm!”
Nguyên Đỉnh Đế suy nghĩ một lát, nói: “Xem ra vị kia được Nhân Tiên lão tổ coi trọng, có lẽ còn cần lại tăng chức quan thêm một bậc.”
“Bệ hạ, thần kiến nghị hãy phong lên chức cao nhất.”
Tịch Vân Tử nói: “Ban thưởng, thực quyền cũng lên cấp cao nhất, chỉ cần có thể mượn sức vị này, tương đương có được sự duy trì của tam giáo, chức vị Thiên Đế sẽ không thể dao động.”
“Vậy làm theo lời thái sư.”
Nguyên Đỉnh Đế gật đầu: “Phong làm tể tướng, cộng thêm chức quốc sư, giám sát các quan lại, tiền trảm hậu tấu, làm phiền thái sư tự mình tuyên chỉ.”
“Bệ hạ anh minh.”
Tịch Vân Tử thở phào nhẹ nhõm, sợ Nguyên Đỉnh Đế lên được Thiên Đế bắt đầu kiêu ngạo tự mãn.
Hiện tại Thiên Đình vẫn chưa xây, tam giáo thủ đồ còn tôn quý hơn cả Thiên Đế hư vô mờ mịt, cho dù tương lai thống lĩnh thần đàn, tam giáo nhân tiên cũng có thể phế đi lập cái khác.
Lãnh chỉ.
Tịch Vân Tử bay ra khỏi hoàng cung, dừng ở ngoài động phủ phía Đông thành.
“Tiên Nhân động?”
Nhìn bảng hiệu của động phủ, Tịch Vân Tử vuốt râu, quả nhiên tham hoa háo sắc như trong lời đồn, nói.
“Bần đạo là thái sư Tịch Vân Tử, biết đạo hữu đến kinh thành, vâng lệnh của bệ hạ đến tuyên chỉ.”
Trận pháp trong động phủ lóe lên, lộ ra một cửa vào.
Tịch Vân Tử đi vào trong, nhìn thấy Hoàng Ngưu đang nằm, hơi gật đầu coi như chào hỏi.
Đi vào trong nhà nhìn thấy Chu Dịch đang phẩm trà, chắp tay nói: “Đã nghe qua đại danh của tam giáo thủ đồ từ lau, cuối cùng hôm nay cũng được gặp!”
Chu Dịch cười nói: “Không nhận nổi lời khen này, đây là linh trà được ngắt từ cây trà 5000 năm, mời thái sư đánh giá.”
“Linh trà 5000 năm!”
Tịch Vân Tử rất vui, ông ta ham mê phẩm trà, phí rất nhiều sức lực mới xin được một gốc trà 3000 năm từ trong tay của Nhân Tiên lão tổ, sau khi trồng trọt ngắt được linh trà cực phẩm.
Không quan tâm chuyện đọc thánh chỉ, lập tức ngồi xuống ghế đối diện, nhìn thủ đoạn pha trà thuần thục của Chu Dịch, tán thưởng.
“Bần đạo từng uống linh trà 1500 năm, nhưng so với trà của đạo hữu, thật sự thua kém rất nhiều!”
“Thái sư quá khen.”
Chu Dịch tự tay rót trà cho Tịch Vân Tử, nói: “Hôm nay thái sư đến đây, sợ rằng không chỉ mỗi việc ban thưởng?”
“Đạo hữu nói không sai, bệ hạ cảm nhớ công của đạo hữu nên phong làm tể tướng, ban cho chức quốc sư.”
Tịch Vân Tử nhấp một ngụm linh trà, liên tục khen ngợi: “Hiếm khi được ngửi linh trà cực phẩm như này!”
Chu Dịch ngạc nhiên, sau khi Đại Hằng Thái Tổ lập quốc cũng không thiết lập tể tướng, không ngờ Nguyên Đỉnh Đế lại vi phạm tổ chế, đủ thuyết minh lòng mượn sức.
Lấy ra một hộp ngọc từ cổ tay áo, bên trong là một cân trà bánh, nói.
“Nếu thái sư thích lá trà này thì cầm đi uống đi, bần đạo không hiểu nhấm nháp, uống lên giống như trâu gặm mẫu đơn.”
“Nhiều như vậy?”
Tịch Vân Tử nhìn trà bánh, hâm mộ nói: “Chắc chắn đạo hữu đã tìm được một cây trà 5000 năm, nếu không mỗi một mảnh linh trà như vậy đều vô cùng trân quý!”
Linh trà không giống lá trà phàm tục, một mảnh có thể pha mấy ấm.