Chu Dịch gật đầu, coi như thừa nhận chính mình có cây trà 5000.
Mấy ngàn năm trước trồng hơn mười cây ở động thiên Côn Luân, chỉ định điểm xuyết cho cửa đạo quan, theo thời gian lại thành linh vật có giá trị liên thành.
Tịch Vân Tử thu trà bánh vào cổ tay áo, nói: “Chỉ cần đạo hữu đồng ý duy trì bệ hạ, tương lai sẽ trợ giúp đạo hữu phong thần, có khi sẽ trở thành Thiên Đế đời tiếp theo!”
“Bần đạo không có hứng thú với việc làm quan.”
Chu Dịch lắc đầu từ chối: “Nhưng thật ra có thể duy trì bệ hạ, chỉ cần linh vật Phản Hư.”
“.…..”
Khóe miệng của Tịch Vân Tử run rẩy, linh vật Phản Hư sinh ra từ khí cơ thiên địa, còn được gọi là linh vật Tiên Thiên.
Mỗi lần hiện thế sẽ dẫn phát rung chuyển rất lớn.
Đừng nói Hóa Thần Thiên Quân đấu pháp chém giết, ngay cả Nhân Tiên cũng sẽ lao vào tranh đoạt.
Lần trước linh vật Tiên Thiên xuất hiện ở Đoạn Long Cốc, đây là Huyết Liên Tiên Thiên được uẩn dưỡng sinh ra từ vô số thi hài của Long tộc, có tác dụng lớn cho tu sĩ tu Huyết đạo, các tu sĩ thuộc tính khác cũng có thể tăng lên xác suất đột phá.
Sau khi Tịch Vân Tử biết tin này, vô cùng tự tin đi Đoạn Long Cốc.
Đứng nhìn từ xa, tùy ý ném vài đạo pháp thuật, trở về khoác lác với đệ tử trong môn từng đấu pháp cùng với ba vị Nhân Tiên Phản Hư, còn toàn thân mà lui!
“Đạo hữu, linh vật Tiên Thiên chỉ có thể gặp không thể cầu, gần ngàn năm chưa từng hiện thế. Có lẽ lại thêm ngàn năm nữa cũng sẽ không ra đời, không bằng đổi điều kiện khác?
“Bần đạo không bắt buộc!”
Chu Dịch nói: “Chỉ cần bệ hạ lập lời thề, tương lai có linh vật Tiên Thiên xuất hiện sẽ đoạt đến cho bần đạo, nếu bần đạo đã chết sẽ truyền lời thề này cho hậu bối, mãi đến khi thọ nguyên của bệ hạ hao hết!”
“Bần đạo sẽ thương lượng với bệ hạ.”
Thần thức của Tịch Vân Tử rất rộng, có thể bao trùm cả kinh thành, trực tiếp đối thoại với Nguyên Đỉnh Đế trong Cần Chính Điện.
Còn vì sao Nguyên Đỉnh Đế không gặp mặt Chu Dịch, thật ra vì để lại đường sống cho cuộc đàm phán, nếu thật sự không đồng ý thậm chí trở mặt ngay thì có thể để Tịch Vân Tử chịu thay.
Một lúc sau.
Tịch Vân Tử nói: “Bệ hạ đồng ý, nhưng có điều kiện.”
“Mời nói.”
“Linh vật bẩm sinh hiện thế chắc chắn sẽ bị người mơ ước.”
Tịch Vân Tử nói: “Nếu như có hai Nhân Tiên trở lên tranh đoạt, bệ hạ cũng không dám xen vào, đành phải hoãn đến lần sau.”
“Được.”
Chu Dịch gật đầu nói: “Vậy bần đạo sẽ khuyên bảo các sư huynh đồng môn trợ giúp bệ hạ ngồi lên vị trí Thiên Đế!”
“Sau này cùng làm quan với đạo hữu, xin hãy chỉ dạy nhiều hơn.”
Tịch Vân Tử mỉm cười, cảm thấy linh trà càng thêm thơm ngọt, Nguyên Đỉnh Đế bước lên vị trí Thiên Đế, chắc chắn sẽ sử dụng Tán Tu đối phó với thập nhị đại giáo, ông ta có thể có được cơ hội hương khói phong thần, kéo dài thọ nguyên.
Chu Dịch lắc đầu: “Bần đạo không thích làm quan, nếu bệ hạ nguyện ý ban thưởng, không bằng làm Thanh Vân Sơn Thần.”
“A?”
Tịch Vân Tử im lặng một lúc, nói: “Bệ hạ đã đồng ý sẽ phát hạ kim sách Thiên Đế, phong đạo hữu làm chủ nhân núi Thân Vân, có thể truyền cho đệ tử trong môn.”
“Đạo hữu không thích quyền thế, trong lòng bệ hạ có thẹn, sẽ ở mặt trái của kim sách viết chữ Triện, tương lai nếu đệ tử trong môn có oan khuất có thể trực tiếp bẩm lên Thiên Đình!”
“Cảm ơn bệ hạ.”
Chu Dịch chắp tay về phía hoàng cung, có kim sách này, cho dù tương lai Đông Thắng Thần châu thay đổi bất ngờ cũng có thể tránh ở núi Thanh Vân tu luyện.
“Bệ hạ còn có một chuyện khác.”
Tịch Vân Tử vẫy tay, bày ra một cấm chế ngăn cách, lại lấy ra một la bàn bát quái che giấu thiên cơ, rồi mới nói: “Đạo hữu có biết thiên điều hôm nay được chế định như thế nào không?”
“Biết một chút.”
Chu Dịch nói: “Bần đạo từng lén dò hỏi ba vị sư tôn, bọn họ đều tham gia định chế thiên điều…”
Tịch Vân Tử hâm mộ, bối cảnh như vậy đủ để hoành hành Đông Thắng Thần châu, lại thi triển thêm vài pháp quyết phòng ngừa có người ngoài rình coi bặc tính.
“Lý niệm căn bản của nó là phàm tục quy về phàm tục, Thiên Đình quy về Thiên Đình!”
Chu Dịch nói: “Dân cư Đông Thắng Thần châu dưới sự quản thúc của Thiên Đình đã tăng vọt, nếu không tăng thêm quản chế, linh mạch linh vật sẽ khó có thể cung cấp nuôi dưỡng Tu Tiên giới, bởi vậy mới đặt ra quy định tu sĩ ít lộ diện trước mặt phàm tục.”
“Đây cũng là lý do tại sao thi hành tiên tịch, chỉ có ngăn cách tiên phàm mới có thể thể hiện giá trị tiên tịch!”
“Ngăn cách tiên phàm…”
Tịch Vân Tử nhíu mày: “Vậy tu sĩ sưu tập nguyện lực hương khói kiểu gì?”
Chu Dịch cười nói: “Tất cả nguyện lực hương khói đều quy về Thiên Đình, sưu tập tư nhân thuộc về tội nặng, thái sư còn phải ước thúc tông môn, đến lúc đó trảm một đám tu sĩ phá hư quy củ để lập uy!”
“Chuyện này sẽ hoàn toàn làm Tán Tu hoàn toàn xuống dốc.”
Năm đó Tịch Vân Tử cũng là Tán Tu, sau khi bái nhập tông môn mới biết được làm Tán Tu không dễ.
Chu Dịch nói: “Mấy năm nay bần đạo thấy phần lớn Tán Tu không từ thủ đoạn, vì cầu trường sinh không thể trách móc nặng nề, nhưng phải có thiên điều ước thúc, ít nhất bá tánh phàm tục sẽ tốt hơn chút.”
Tịch Vân Tử nói: “Thảo nào đạo hữu là người chủ trì phong thần, lòng mang thiên hạ, bần đạo không thể sánh được!”
Chu Dịch nói: “Sẽ không có quá nhiều thiên điều, chỉ là chế định gốc của Thiên Đình, còn luật pháp nhỏ hơn thì phải do bệ hạ tự định ra.”
“Còn có chuyện như vậy!”
Tịch Vân Tử đứng bật dậy, nói: “Bần đạo tạm thời cáo từ muốn trở về bàn bạc chi tiết về quy tắc thiên điều với bệ hạ, ít ngày nữa sẽ đưa kim sách đến.”
Chu Dịch hơi gật đầu, sau khi Tịch Vân Tử rời đi thì lấy ra phù triện đưa tin.