Một lúc sau.
Gọi bạn gọi bè, mở tiệc chiêu đãi.
Hôm nay mời đồng môn Bổ Thiên phẩm rượu, ngày mai mời Tiệt Thiên giáo Viên huynh luận đạo, ngày sai mời ăn chạy biện kinh với tăng nhân Phật giáo.
Có còn đạo hữu khác không mời tự đến, nhìn thấy Chu Dịch nhiệt tình gọi “Đại sư huynh”, trong đó không thiếu Hóa Thần Thiên Quân.
“Bần đạo có tài đức gì được các sư đệ truy phủng như vậy!”
Chu Dịch nói: “Đúng lúc mấy ngày trước gặp phải ma đầu, chém chết vô số, các sư đệ cho đệ tử trong tộc đi quản lý, mỗi mười năm sẽ có thể chia lãi.”
Chu Dịch biết rõ, ngoại trừ các sư huynh đệ đồng môn, còn lại đều đến vì hương khói phong thần.
Hôm nay chủ trì hương khói phong thần, tất nhiên bọn họ sẽ đến truy phủng, tương lai định ra Thiên Đình, ai còn sẽ để ý đến một quân cờ?
Có lẽ nể cái danh tam giáo thủ đồ, mặt ngoài nói tốt hơn nghe, sau lưng lại vô cùng khinh thường, chỉ cần có ích lợi sẽ có thể trở thành đạo hữu chân chính.
Quả nhiên nghe đến chuyện chia lãi nguyện lực, không khí trong yến hội tăng vọt.
Mười hai sào huyệt của ma quân, ít nhất chia ra 180 Sơn Thần, cũng đủ để mọi người chia cắt.
“Không đủ cũng đừng vội.”
Chu Dịch nói: “Bần đạo nhận được tin tức về không ít ma đầu, chúng ta hợp lực bắt lại, nếu trảm yêu trừ ma tích lũy công đức, có thể có được chỗ tốt.”
Mọi người vui vẻ đồng ý, gọi đại sư huynh rõ to.
Bên này uống rượu hòa thuận vui vẻ, hoàng cung Đại Hoằng lại không yên ổn.
Thường truyền ra tiếng nổ của pháp thuật, hoặc ma vân cuồn cuộn, hoặc sấm sét ầm ầm, nổ tung không ít cung điện.
Triều đình chỉ nói là đồng đạo luận pháp, không thu tay lại được, đánh sập mấy cung điện. Nhưng sao có thể lừa gạt được các tu sĩ, thông qua lai lịch thần thông và hơi thở pháp lực, bắt đầu suy đoán ai mạnh mẽ xông vào cung cấm.
Một vài tu sĩ vô tâm với vị trí Thiên Đế, nhìn thấy tình hình như vậy cũng sinh ra tâm tư khác thường.
Nguyên Đỉnh Đế có thể làm được, tại sao bần đạo không thể làm được?
Ngày này.
Một người trung niên mặc mãng bào đi vào phúc địa hoàng tộc cầu bái kiến lão tổ.
“Vào đi,”
Đại Hằng Thái tổ Thanh Nhược Kinh Lôi mở ra trận pháp phúc địa, phất tay hút trung niên mãng bào vào trong đó.
Phúc địa hoàng tộc nhỏ hơn các phúc địa khác khoảng trăm lần, cung cấp nuôi dưỡng một Phản Hư đã là cực hạn, không thể nuôi dưỡng thêm tu sĩ nào khác.
Đại Hằng Thái Tổ đầu bạc mặc áo choàng, ngồi xếp bằng trên thạch đài, cúi đầu nhìn người đàn ông mặc mãng bào, suy tư một lúc lâu mới nói.
“Hơi thở huyết mạch của ngươi, là hậu nhân của lão Cửu?”
“Bẩm lão tổ, tổ tiên của hậu bối chính là Thụy Vương.”
Trung niên mãng bạo cúi người nói: “Hôm nay vãn bối cầu kiến lão tổ vì an nguy quốc triều, nếu để Nguyên Đỉnh Đế tiếp tục làm bậy, cho dù có được vị trí Thiên Đế, Đại Hằng cũng không tồn tại nữa!”
“Vì sao?”
“Ánh mắt của Đại Hằng Thái Tổ vô cùng lạnh nhạt, sống gần 2000 năm, trước lúc lâm chung đột phá Phản Hư Nhân Tiên, đã không có tình cảm gì với hậu nhân từ lâu rồi.
Người trung niên kia nói: “Vì mượn sức có được sự duy trì của các đại giáo, Nguyên Đỉnh Đế tùy tiện nhận lời chức quan Thiên Đình, không hề kinh doanh phát triển thế lực thuộc về Đại Hằng, chờ sau khi hắn thoái vị, có khi ra lệnh diệt Đại Hằng!”
Thái Tổ gật đầu nói: “Có chút đạo lý…”
Trung niên vui mừng, đang định nói tiếp, mời Thái Tổ phế Nguyên Đỉnh Đế chọn tông thất khác kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
“Nhưng Đại Hằng có hay không thì liên quan gì đến bổn tọa?”
Đột nhiên giọng nói của Đại Hằng Thái Tổ thay đổi, cười như không cười nhìn trung niên mãng bào: “Thập nhị thúc, gần 200 năm mà thúc vẫn không cam lòng chất nhi cướp ngôi vị Hoàng đế của ngươi!”
“Ngươi ngươi ngươi là……”
Trung niên mãng bào vô cùng sợ hãi, hắn ta còn chưa nói xong đã bị pháp lực bàng bạc nghiền nát.
Chu Dịch có được kim sách của Thanh Vân Chi Chủ, ngay cả lục phẩm thần thức cũng bỏ, một thân nhẹ nhàng không quan chức.
Theo Phong Thần ngày càng gần, Thanh Vân Sơn lại càng thêm náo nhiệt.
Người tới lui có đại giáo chân truyền, gọi một tiếng sư huynh, có quan to triều đình, kêu một tiếng đại nhân, lại có cao nhân tán tu Tứ Hải Thiên Sơn, tới cửa dâng lên linh vật thượng đẳng, rượu tới uống chưa đủ say đã lôi kéo kết nghĩa kim lan.
Hôm nay yến tiệc, công khai luận đạo, tiêu dao biết bao.
Nhàn rỗi cùng đồng đạo trảm yêu trừ ma, kinh doanh sơn xuyên thủy mạch, phân chia hương hỏa nguyện lực.
Mấy trăm phân chi của ma giáo, cũng không chịu nổi chư đại giáo vây công, tới tấp rời khỏi động phủ, tìm nơi bí ẩn tiềm tu.
Cứ như vậy hơn hai mươi năm trôi qua, Đông Thắng Thần Châu không người nào không biết danh tiếng của Khánh Hạ Đạo Quân, nói chuyện tất xưng huynh đệ.
Một ngày kia.
Hoàng cung Đại Hằng.
Triều đình đứng hàng chu tử giả, không có chỗ nào mà không phải là Hóa Thần Thiên Quân.
Bên trái lấy đại giáo chân truyền làm chủ, phía bên phải đa số thái thượng tán tu của tiểu tông.
Nguyên Đỉnh Đế ngồi ở chủ vị, trên mặt đầy ý cười, ánh mắt quét qua quần thần trong điện, nhiều thế lực liên thủ như vậy, đủ để quét ngang Đông Thắng Thần Châu.
Lúc này.
An Thiên Quân, quan ngự sử đại phu bước ra khỏi hàng, khom người nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Thanh Vân Sơn chi chủ kết giao tứ phương, chiếm cứ bảy mươi hai sơn xuyên thủy mạch, chuyện này e rằng có hậu hoạn, kính xin bệ hạ sớm ngày lựa chọn!"
Nguyên Đỉnh Đế sâu kín nói: "Trảm yêu trừ ma tích lũy công đức, có hậu hoạn gì?"
"Địa vực lớn như vậy, lại đều là linh mạch thượng đẳng, còn giàu có và mênh mông hơn Đại Hằng."
An Thiên Quân nói: "Đợi đến khi Thiên Đình thành lập, lẽ ra sắc phong chính thần, giám thị thiên hạ sơn thủy, nhữn địa giới này nên xử trí như thế nào?"