Hàn Chiêu khom người hành lễ: "Bái kiến sư tôn, bái kiến Ngưu sư thúc."
"Đồ nhi ngoan, thọ nguyên của vi sư sắp hết, ta gọi ngươi tới đây để dặn dò hậu sự!"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Chu Dịch vang lên: "Khi vi sư sắp đến lúc lâm chung đã liều mình ngưng kết nguyên thần, tranh đoạt cơ duyên có một phần vạn kia. Sau khi thất bại thì sẽ hồn phi phách tán, ngươi có thể lập mộ cho vi sư, chôn quần áo và di vật ngay trên núi."
"Đến lúc đó sẽ có không ít người đến thăm viếng, nếu ngươi có thể nắm lấy cơ hội, có lẽ có thể ngưng anh hóa thần!"
Hàn Chiêu rưng rưng nước mắt: "Đệ tử không cầu thành đạo, chỉ nguyện sư tôn trường thọ."
"Trên đời này nào có người trường sinh bất tử?"
Chu Dịch cười nói: "Vi sư đã sống ngàn năm, đã vượt qua chín thành chín số người trên đời này, thời điểm tuổi trẻ lại tung hoành Tu Tiên Giới, đại giáo, hoàng triều, bốn biển ngàn núi đều bị khuất phục, ta có thân tử đạo tiêu cũng không hối tiếc!"
Hàn Chiêu cũng không rõ nguyên do, năm ba tuổi đi cùng Hoàng Ngưu đi lên Thanh Vân Sơn, sau hơn trăm năm vẫn chưa xuống núi.
Mỗi ngày hắn đều tụng kinh luyện khí, nhưng cũng không biết lai lịch của sư tôn.
"Sư tôn, ta thường nghe người nói Thiền Đình thống ngự Đông Thắng Thần Châu, có lẽ họ có phương pháp duyên thọ huyền diệu hơn."
"Thiên Đình à..."
Chu Dịch thở dài một tiếng rồi nói: "Ngày sau thì ngươi sẽ biết được, hôm nay ta truyền Tiên Tịch và Thanh Vân Kim Sách cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi chính là người đứng đầu đời thứ hai của Thanh Vân."
Hàn Chiêu khom người tiếp nhận Tiên Tịch và Kim Sách rồi nói: "Sư tôn yên tâm, đệ tử chắc chắn sẽ mang truyền thừa của Thanh Vân phát dương quang đại."
"Mọi việc tùy duyên."
Chu Dịch phất tay, Hàn Chiêu quỳ xuống đất ba khấu chín bái rồi chậm rãi rời khỏi đại điện.
Cửa điện đóng lại.
Hoàng Ngưu nước mắt lăn dài, chớp chớp mắt nhìn, ý hỏi Chu Dịch xem mình diễn giống hay không.
"Ngưu Nhi thật thà chất phác như vậy, nhưng cũng học xong việc diễn trò gạt người."
Chu Dịch cười trêu đùa một tiếng rồi nói: "Bần đạo đi Đông hải ẩn náu cho đến khi Tiêu Vân Tử tam tiên phi thăng, Ngưu Nhi huynh tiềm tu tại Thanh Vân, nếu có biến cố gì thì nhớ rời đi sớm!"
Hoàng Ngưu có cảnh giới Yêu Thần, ở Thiên Đình cũng có chút thanh danh.
Thay vì trốn ở chỗ tối khiến cho Thiên Đình sinh nghi, không bằng sắm vai toạ kỵ trung thành bảo hộ mộ của chủ cũ, diễn vở kịch cho đến tận cùng.
Bò!
Hoàng Ngưu tỏ vẻ đã hiểu, đồng thời sẽ bảo vệ đạo thống của Thanh Vân Sơn, nếu giữa đường xuất hiện việc không có người kế thừa thì sẽ đến phàm tục tìm người có linh căn để kế thừa tiên tịch.
"Như thế rất tốt."
Ánh mắt của Chu Dịch trở nên thâm thuý, nhìn về phía Thiên Đình.
"Sớm muộn gì bần đạo cũng sẽ trở lại Thanh Vân Sơn, một lần nữa trở thành Thiên Sư, ta không phải muốn chứng minh điều gì, chỉ là mất đi gì đó thì nhất định phải lấy lại!"
Trên đời này, cho tới bây giờ không ai có thể thiếu nợ Chu Dịch.
Cho dù trăm ngàn vạn năm trôi qua, thời gian dài đằng đẵng, sông cạn đá mòn, Chu Dịch cũng sẽ đến cửa đòi nợ từng người một.
Bò!
Hoàng Ngưu kêu một tiếng, lo lắng Thiên Đình sẽ hoài nghi Chu Dịch giả chết.
Chu Dịch khẽ vuốt ve sừng trâu rồi nói.
"Có lẽ lúc đầu họ sẽ hoài nghi, chờ bần đạo biến mất mấy trăm năm, vượt xa thọ nguyên cực hạn của Nguyên Anh thì tự nhiên sẽ không có người nào hoài nghi nữa!"
...
Mấy tháng sau.
Thanh Vân Sơn bùng nổ lôi kiếp khủng bố, mây mù u ám phủ kín mấy ngàn dặm, nhưng chỉ có ba đạo lôi đình giáng xuống rồi kiếp vân lại tự mình tiêu tán.
Độ Kiếp thất bại!
Tu sĩ âm thầm chú ý Thanh Vân Sơn đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như vị Thiên Sư kia nắm bắt được cơ duyên một phần vạn đó thì sẽ như cá chép hóa rồng, chắc chắn sẽ xảy ra một hồi phân tranh.
Thiên Đình thống ngự thiên hạ gần bảy trăm năm, đã có hơn mười vị Thiên Quân, mượn dùng hương khói để phong thần đột phá Phản Hư. Số mệnh của Đông Thắng Thần Châu đang không ngừng phát triển, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Tu Tiên Giới sẽ nghênh đón thịnh thế trước nay chưa từng có.
Lòng người đều xác định, bất kể là bạn tốt hoặc đối thủ của Chu Dịch cũng không hy vọng phát sinh rung chuyển gì.
Thiên Đình cũng không truy cứu việc Thiên Sư chết thật hay giả chết, tất cả đều nhận định rằng hắn đã chết rồi.
Nếu Chu Dịch xuất hiện một lần nữa, dù có chứng minh như thế nào thì hắn cũng chỉ là kẻ giả mạo, dám can đảm giả mạo Thiên Sư đời thứ nhất, đúng là đại nghịch bất đạo, Thiên Đình chắc chắn sẽ đánh cho người này hồn phi phách tán!
...
Thiên Đế Lịch, năm 693.
Thiên Sư đời thứ nhất thọ tẫn đạo tiêu.
Thiên Đế nghe thấy rơi lệ, lệnh cho Thiên Đình treo cờ rủ để tưởng niệm.
Đồng thời đóng cửa Thiên Sư Điện, lấy biểu nói lên công lao của Thiên Sư, ngày sau không người nào có thể sánh bằng.
...
Tiệt Thiên Phúc Địa.
Tin tức Chu Dịch qua đời truyền về cũng không gây ra nhiều xáo trộn.
Một số đệ tử mới tới khi nói chuyện phiếm cũng hỏi thăm các trưởng bối trong môn phái, cũng biết được một thời huy hoàng của Thiên Sư.
Bọn họ cũng chỉ cảm thán vài tiếng, không hơn.
Thời đại sóng triều bắt đầu khởi động, Tu Tiên Giới chuyển biến từng ngày, tất cả mọi người đều bận rộn tu luyện, làm gì có thời gian đi quan tâm một người đã chết của thời đại trước.
Thiên Cơ Điện.
Thiên Cơ Tử đã đóng cửa hơn nửa năm không ra, trước người đặt hơn trăm loại pháp khí bói toán.
La bàn, ống thẻ, túi gấm, mai rùa các loại, ít nhất cũng là pháp bảo thượng phẩm, thậm chí có một linh bảo bói toán áp đáy hòm của Tiệt Thiên Giáo.
"Sao hắn lại chết?"
Thiên Cơ Tử thì thào tự hỏi, cho dù hắn có tính toán như thế nào thì đều là Chu Dịch chết dưới lôi kiếp.