Cổ Tiêu thì thào lẩm bẩm: "Người khác đều nói sư huynh miệng lưỡi trơn tru, thích nịnh nọt, thực ra lại là một người thành thật, nếu không sao lại từ bỏ vị trí Thiên Đế kia?"
Hít! Hít! Hít...
Hàn Chiêu đã hít vào không biết bao nhiêu khí lạnh, lại nhìn sang ngôi mộ nho nhỏ kia của sư phó, bỗng nhiên có loại cảm giác không chân thực.
Tồn tại kinh thiên vĩ địa như vậy, kết quả chỉ có một ngôi mộ cô độc cao ba thước?
"Sư thúc, ngươi có muốn xây một phần mộ mới cho vi sư của ta hay không?"
"Không cần."
Cổ Tiêu nói: "Như vậy rất tốt, nếu tu sửa lớn hơn, thanh danh truyền ra, không nói đến việc đương kim Thiên Đế sẽ nghĩ như thế nào, nó cũng sẽ thu hút không ít người rảnh rỗi xoi mói!"
Hàn Chiêu gật đầu nói: "Trên Thanh Vân Sơn chỉ có ta cùng với Ngưu sư thúc, tuyệt đối sẽ không để người rảnh rỗi đến quấy rầy sự thanh tịnh của sư tôn."
Cổ Tiêu kinh ngạc nói: "Hoàng Ngưu vẫn còn ở Thanh Vân Sơn?"
Hàn Chiêu nói: "Đương nhiên, sư tôn lúc lâm chung đã phó thác cho Ngưu sư phó, bảo hộ đạo thống truyền thừa của Thanh Vân Sơn."
"Hoàng Ngưu quả nhiên rất trung thành, không uổng công sư huynh đã bỏ ra một cái giá cực lớn để mang nó từ trong Luân Hồi sống lại."
Cổ Tiêu nói: "Việc bần đạo đến tế điện đừng nói với người khác, tránh rước lấy phiền toái. Ngày sau nếu có chuyện gì thì có thể để Kim Sách đi Thiên Đình, bần đạo là Lại Bộ Thị Lang đương nhiệm!"
"Bái tạ sư thúc."
Hàn Chiêu khom người thi lễ, hiện tại hắn vẫn còn đang ở trong trạng thái mê mang về quá khứ của sư phụ mình.
Cổ Tiêu rời đi không lâu, lại có một bóng người khác xuất hiện.
Bạch Tùy Tâm nhìn thấy Hàn Chiêu đang hoá vàng mã, hỏi: "Ngươi là truyền nhân của Đại sư huynh?"
"Đúng là vãn bối."
Tâm tình của Hàn Chiêu đã dần dần bình phục: "Sư thúc cũng đến bái tế sư tôn?"
"Cũng?"
Bạch Tùy Tâm nhíu mày, bấm đốt ngón tay, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ta đang bận xử lý một đầu nghiệt long, để cho tên tạp mao của Bổ Thiên Giáo kia đoạt trước, tiểu tử ngươi đừng để tên đó lừa gạt, hắn không phải là người tốt gì!"
Hàn Chiêu nói: "Vãn bối ghi nhớ lời dạy bảo của sư thúc."
Bạch Tùy Tâm lấy tờ giấy màu vàng ra, đốt ở trước mộ phần rồi nói một đống lớn, nói với Hàn Chiêu trước khi rời đi.
"Ngày sau nếu có việc thì trực tiếp đi Thiên Lao tìm ta, nể tình Đại sư huynh, cho dù ngươi có phạm phải tội ác đày trời cũng có thể giữ lại một mạng!"
"Đa tạ sư thúc."
Hàn Chiêu vừa mới tiễn Bạch Tùy Tâm đi, trước phần mộ lại xuất hiện một bóng người khác...
...
Ở một bên khác.
Bên bờ Đông Hải có một ngọn núi hoang vô danh.
Trên núi có đàn Viên Hầu lớn, kết thành đội, dân chúng ở gần đó gọi là Hầu Sơn.
Ngày hôm đó.
Một con Viên Hầu đang cầm đá vụn trở lại chỗ tộc đàn thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng rít ở phía xa xa.
Âm thanh liên miên không dứt, lộn xộn.
Con Viên Hầu này kêu vài tiếng, nhảy xuyên qua rừng cây, xuyên qua đàn khỉ mấy trăm con rồi đi đến tổ khỉ mà nó tự xây dựng.
Nó để đá vụn vào trong tổ, xây thành hình tổ chim.
Xèo xèo chi!
Con Viên Hầu nghe thấy tiếng gọi của người anh em cũng cha khác mẹ, bèn bỏ mặc việc xây tổ, đáp lại vài tiếng rồi nhảy ra chơi đùa.
Màn đêm buông xuống.
Đàn khỉ quay về nhà mình, còn con Viên Hầu này nằm trong tủ rồi ngủ.
Con Viên Hầu bắt đầu nằm mơ, Viên Hầu ở trong mộng nhìn thấy biển máu vô biên vô hạn, chậm rãi bao phủ bản thân mình, không thể giãy dụa, không thể phản kháng.
Bên ngoài giấc mơ.
Thân thể của Viên Hầu từ từ thay đổi, đầu tiên là biến thành một quả cầu màu đỏ đậm, sau đó chậm rãi biến thành một tảng đá màu đỏ.
Nó có kích thước bằng một chiếc gối đầu, quả trứng giống như là một quả trứng chim màu đỏ khổng lồ.Quá trình thay đổi lặng yên không một tiếng động, không kinh động đến những Viên Hầu khác, cho đến lúc rạng sáng, rừng rậm mới khôi phục náo nhiệt trở lại, mới vừa có Viên Hầu phát hiện tộc nhân không thấy .
Xèo xèo chi!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, ngày càng nhiều Viên Hầu bừng tỉnh.
Dưới sự chỉ huy của tộc trưởng Viên Hầu, đàn khỉ đã tìm kiếm khắp ngọn núi nhưng không phát hiện ra tộc nhân bị biết mất.
Với trị tuệ ngây thờ của Viên Hầu, còn nghĩ đến việc tộc nhân bị hổ báo hoặc yêu thú bắt đi, sau khi buồn bã nửa canh giờ, lại bắt đầu vui vẻ lang thang ở trong rừng.
Có Viên Hầu phát hiện ra một quả trứng bằng đá màu đỏ đậm, hắn chỉ cảm thấy nó rất đẹp, bèn ôm lấy đến tặng cho tộc trưởng.
Tộc trưởng Viên Hầu rất thích nó, đặt nó vào trong bảo khố.
Mấy ngày sau.
Lại có Viên Hầu khác dâng lên kế thạch, tộc trưởng đã quên mất chuyện quả trứng màu đỏ thẫm, ném nó vào cùng một chỗ với đống đồ linh tinh trong hốc cây.
Thời gian như nước, ngày tháng thoi đưa.
Đảo mắt đã trôi qua trăm năm, Viên Hầu thay đổi mấy đời Tộc Ttrưởng, ngay cả bảo khố của tộc đàn cũng đã thay đổi địa giới, hoàn toàn quên mất những quả trứng màu đỏ đấy.
Trời đông giá rét buông xuống.
Một con gấu chó đang khoét hốc cây, chuẩn bị làm tổ để ngủ đông thì đột nhiên nhìn thấy một luồng sáng đỏ lập lòe rồi tắt....
Hắc Hùng giật nảy mình, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Con mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm hồng quang, phát hiện không có nguy hiểm gì, ngược lại cảm thấy ấm áp dễ chịu. Linh trí ngây thơ nói cho Hắc Hùng biết hồng quang này hình như là bảo bối.
Hắc Hùng lau sạch tạp vật, phát hiện thứ lấp lóe hồng quang chính là một khối thạch đầu, ôm vào trong ngực, vui sướng gầm rú vài tiếng chui vào hốc cây đi ngủ.
Mùa đông này không quá lạnh!
Hắc Hùng lâm vào ngủ sâu, mỡ trong cơ thể chẳng những không có tiêu hao mà hình thể lại dần dần biến đổi.
Đông đi xuân tới.
Rống ——