Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 604 - Chương 604 - Bất Diệt Chi Thể (2)

Chương 604 - Bất diệt chi thể (2)
Chương 604 - Bất diệt chi thể (2)

Viên hầu linh trí không kém ai nhưng chưa bao giờ có bất cứ trí nhớ gì, nhìn thấy bầy khỉ quỳ lạy chỉ cảm thấy rất thú vị, vui sướng vò đầu bứt tai.

"Thôi thôi, các ngươi là ai? Ta là ai?"

Viên hầu tộc trưởng vội vàng nói: "Ngài là Thần Hầu, là thần minh chúng ta cung phụng!"

"Thần Hầu?"

Viên hầu gãi gãi lỗ tai, nói: "Danh tự này không dễ nghe, cứ gọi ta là Hầu Vương đi, sau này ta chính là bầy khỉ chi vương, các ngươi đều là bộ hạ của ta!"

Lão hầu nghe vậy kích động lễ bái lần nữa.

"Bái kiến Hầu Vương."

"Bái kiến Hầu Vương..."

Từng tiếng reo hò chấn động thiên khung.

Từ đó về sau, bốn vạn tám ngàn viên hầu Hầu Sơn cộng tôn Hầu Vương. Hầu Vương dẫn viên hầu dưới trướng tung hoành dãy núi xung quanh, hôm nay đuổi hổ, ngày mai đuổi sói, tiêu diêu tự tại.

Ngày hôm đó.

Phía sau núi, vách núi tiễu bích.

Hầu Vương kéo dây leo đung đưa tới lui, chơi đùa như ngày xưa, không ngờ rằng có một sợi rễ bị chuột gặm cắn, nhẹ nhàng vung vẩy thì triệt để đoạn mất. Ngay lúc hết lực, trái phải không bắt được dây leo khác, Hầu Vương sợ đến hoảng sợ gào thét.

Viên hầu chơi đùa với Hầu Vương muốn rách cả mí mắt, trực tiếp buông tay bổ nhào qua, cũng rơi xuống vách núi.

Sườn núi cao mấy chục trượng, sinh linh bình thường ngã xuống lập tức thịt nát xương tan. Viên hầu trải qua thần quang huyền dị chiếu rọi, từng con mình đồng da sắt, té xuống đất chỉ cảm thấy xương cốt đau, lộn một vòng đứng lên nhìn về phía Hầu Vương.

Chi chi chi ——

Từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, chỉ thấy Hầu Vương té xuống đất, thân thể chia năm xẻ bảy, cắt thành vài đoạn, ngũ tạng lục phủ đều chảy ra.

Bọn viên hầu hai mắt đỏ như máu, quỳ gối trước thi hài Hầu Vương, không biết nên làm như thế nào.

Dang cực kỳ bi thương thì thấy thân thể đứt gãy của Hầu Vương chậm rãi nhúc nhích như vật sống, trong nháy mắt ghép lại hoàn chỉnh, ngay cả máu tươi vẩy rơi xuống mặt đất đều chảy trở về.

Hai mắt đóng chặt của Hầu Vương mở ra, trừng mắt nhìn, nhảy dựng lên, nhìn thân thể hoàn chỉnh.

Hai tay chống nạnh, phát ra tiếng cười đắc ý.

Viên hầu xung quanh thấy tình cảnh này, quỳ xuống đất dập đầu đông đông đông, áy náy chưa chiếu cố tốt cho Hầu Vương, lại cảm thấy Hầu Vương không hổ là đồ đằng chuyển thế.

Hầu Vương trải qua chuyện này về sau, sinh ra hứng thú với thân thể của mình. Mang thạch đao sắc bén tới, chặt đứt cánh tay, trong nháy mắt tự động phục hồi như cũ. Lại gọi năm viên hầu cường tráng lôi kéo đầu lâu tay chân, vừa dùng lực thì chia ra thành sáu khối, để bọn chúng cầm theo tay chân đầu lâu chạy tứ phía. Viên hầu chạy ra mấy chục trượng, sau đó thấy đầu lâu tay chân hóa thành hồng quang huyền dị, sờ không tới vớt không đến, tự động dung nhập xương cốt thân thể còn sót lại của Hầu Vương, sau đó tự động sinh trưởng khôi phục.

"Chơi vui! Chơi vui!"

Hầu Vương đã chơi chán sài lang hổ báo, chỉ cảm thấy trò chơi tự sát này rất là thú vị. Thế là phát động bốn vạn tám ngàn viên hầu dưới trướng, nghĩ hết các loại phương pháp giết chết Hầu Vương, cái gì dìm nước hỏa thiêu, gió thổi sét đánh, cho dù chết như thế nào cũng có thể cấp tốc phục hồi như cũ.

Nhảy lên ngàn trượng quẳng thành thịt nát, chày đá mài thành bụi phấn, tốc độ phục sinh không chậm chút nào.

Mấy năm trôi qua.

Tất cả thủ đoạn giết chết mình mà viên hầu có thể nghĩ tới thì Hầu Vương đều thử, không có một cái nào có thể giết chết nó. Phía đông Hầu Sơn ngàn dặm có một đầm nước quỷ dị, bất kỳ sinh linh gì đi vào đều sẽ bị đông thành khối băng, chết không thể chết lại.

Hầu Vương đi vào quả nhiên đông thành băng, nhưng mà hai mắt nháy nháy, vẫn sống như cũ, thoáng dùng sức khiến cho khối băng bay tới bên bờ, phơi mười mấy ngày mới hòa tan.

Phía nam có một ngọn núi lửa, lâu dài khói đen cuồn cuộn, cách tầm mười năm sẽ phun trào một lần. Hầu Vương nhảy vào núi lửa, tắm rửa trong nham tương, nhục thân triệt để hóa thành tro bụi, kết quả ánh sáng đỏ lóng lánh, lại khôi phục nguyên dạng.

Liên tiếp chết mấy trăm lần mới từ trong núi lửa leo ra.

Hầu Vương đứng ở đỉnh núi, hai tay chống nạnh đắc ý nói.

"Ta là bất tử bất diệt chi thể, cho dù trời đất sụp đổ cũng chỉ thường thôi!"

Đàn khỉ liên thanh hô to: "Vương uy võ."

Chơi tự sát vài chục năm, phàm là thủ đoạn có thể nghĩ tới đều thử, lại một lần nữa cảm thấy nhàm chán, Hầu Vương cũng dần dần tắt tâm tư tìm đường chết, lại khôi phục trò chơi cả ngày đuổi hổ truy sói.

Tiêu dao khoái hoạt, thời gian trôi qua cực nhanh.

Trong nháy mắt.

Lại là trăm năm qua đi.

Ngày hôm đó.

Hầu Vương tỉnh ngủ từ Thần Điện, ăn mấy quả chuối, suy nghĩ ngày hôm qua lão hổ béo chạy quá nhanh, hôm nay nhất định phải ngăn chặn nó, bắt về đêm xuống sẽ nướng ăn.

"Vương, không xong."

Một con vượn lộn nhào chạy vào, nói: "Lão tộc trưởng sắp không được!"

Hầu Vương mê mang nói: "Cái gì không được?"

Viên hầu giải thích: "Lão tộc trưởng thọ nguyên sắp hết, sắp chết!"

"Chết?"

Hầu Vương chau mày, không đợi viên hầu dẫn đường, nhảy mấy cái đi sào huyệt lão tộc trưởng ở.

Toàn bộ bầy khỉ đều ở sào huyệt, chỉ có Hầu Vương có tư cách ở Thần Điện, cách làm như thế chính là vì biểu đạt sùng bái với Hầu Vương.

Sào huyệt.

Lông tóc trên thân lão tộc trưởng rụng quá nửa, hấp hối nằm đó.

Mười mấy con viên hầu vây chung quanh, hoặc quạt quạt ba tiêu, hoặc đút hạt sương, còn có bưng trái cây thịt nướng, trên mặt bi thương không nỡ, hi vọng lão tộc trưởng có thể sống tiếp.

Lão tộc trưởng nhìn thấy Hầu Vương tới, đứng dậy muốn bái.

Hầu Vương hỏi: "Có phương pháp nào trị liệu không?"

Lão tộc trưởng nói: "Ta vốn là khỉ hoang trong núi, được thần quang của vương chiếu rọi, sống hơn hai trăm năm, đã tốt lắm rồi!"

"Ta không muốn ngươi chết."

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0