Hầu Vương hai mắt rưng rưng, nó còn nhớ kỹ, lão tộc trưởng là sinh linh đầu tiên mà nó nhìn thấy sau khi xuất thế, cho dù mình muốn làm cái gì thì lão tộc trưởng đều sẽ ủng hộ.
Về sau được lão tộc trưởng dạy bảo, nhìn như là thượng hạ cấp nhưng như thầy như cha.
Lão tộc trưởng nói: "Sinh lão luân hồi chính là thiên định, đây là định số, vương không nên cưỡng cầu."
Hầu Vương hỏi: "Chẳng lẽ trên đời này không có biện pháp duyên thọ trường sinh?"
"Đương nhiên là có."
Lão tộc trưởng nói: "Ta trộm không ít sách ở thành trấn ngoài núi, có quyển sách ghi lại trên đời có tu tiên vấn đạo chi pháp, cũng có hương hỏa phong thần chi thuật, đều có thể duyên thọ trường sinh!"
Hầu Vương nói: "Ta muốn đi học."
Lão tộc trưởng lắc đầu nói: "Nếu như có thể học, sao ta lại thất vọng mà về, tiên tung khó tìm, đau khổ truy tìm mong mà không được không bằng ở trong núi tiêu diêu tự tại..."
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ cho đến triệt để không có khí tức.
Hầu Vương nhìn thi hài lão tộc trưởng, cực kỳ bi ai, lại có chút sợ hãi, ldt sinh ra sợ hãi tử vong và biệt ly.
Lúc này.
Không ít viên hầu nhận được tin tức hội tụ tới, có thật nhiều viên hầu cùng thời đại với lão tộc trưởng kéo lấy râu ria lông mày thật dài, phát ra tiếng gào thét bi thương.
Hầu Vương nhìn quanh đàn khỉ, cũng biết sau đó sẽ không ngừng có tộc nhân tử vong.
"Các ngươi đã tôn ta là vương, phụng ta làm thần, như vậy ta không thể để các ngươi có nỗi khổ sinh lão bệnh tử. Ngày mai bản vương sẽ xuống núi, đi tìm tiên vấn đạo, tìm được trường sinh bất tử chi pháp cho các ngươi!"
"Bản vương có thân thể bất tử bất diệt, cho dù núi đao biển lửa cũng đi được, chắc chắn có thể tìm được tiên sơn!"
Hầu Vương đang nói chuyện, chỉ thấy lão tộc trưởng thọ tận bỏ mình, nhục thân nở rộ thần quang huyền dị, không ngừng co lại cuối cùng hóa thành một con thạch hầu.
Thạch hầu giống như đúc, không khác gì lão tộc trưởng khi còn sống, con ngươi xích hồng rất sống động.
Nếu không phải là thạch đầu băng lãnh thì chúng khỉ sẽ cho là nó sống lại.
"Đây là?"
Hầu Vương mặt lộ vẻ nghi hoặc, vòng quanh thạch hầu vài vòng, trong lòng có suy đoán.
"Ta từ thạch đản bay ra, hẳn là lão tộc trưởng cũng sẽ như ta?"
Nghĩ tới đây, Hầu Vương mặt lộ vẻ vui mừng, đưa thạch hầu đến Thần Điện, dặn dò đàn khỉ ngày đêm cung phụng, ngày sau có người chết hóa thành đá cũng như thế.
Hôm sau.
Sáng sớm Hầu Vương tạm biệt bầy khỉ.
Một con khỉ già hỏi: "Vương định đi nơi nào tìm tiên?"
"Đi thôn trấn dưới núi nghe ngóng trước, được truyền thuyết tiên nhân sau đó đi nghiệm chứng thật giả, cho dù hao phí trăm năm ngàn năm cũng phải bái vào tiên nhân môn hạ, học trường sinh chi pháp!"
Hầu Vương dứt lời, tìm chỗ cao trực tiếp nhảy xuống, quẳng thành phấn vụn sau đó phục hồi như cũ.
Một đường đi về hướng tây, đói bụng ăn quả dại, khát uống nước suối.
Gặp được sài lang hổ báo mãnh thú, bên người không có viên hầu hộ vệ, Hầu Vương cũng không sợ, đánh thắng thì ăn no nê, đánh không lại chết một lần mà thôi.
Sau mấy tháng.
Hầu Vương trông thấy thành trấn, vui vẻ vò đầu bứt tai, tăng tốc bước chân đi vào ngoài cửa thành, chắp tay với quân tốt phòng thủ.
"Vị huynh đài này, có biết nơi nào có tiên nhân?"
Thiên Đình quản lý Đông Thắng Thần Châu ngàn năm, thiên điều luật pháp đã quán triệt Tu Tiên Giới. Tu sĩ đã từng phản kháng thiên điều hoặc là vào Thiên Đình làm quan hoặc là thọ nguyên hao hết chết già luân hồi.
Tu sĩ còn lại đều sống dưới sự trị vì của Thiên Đình, xem thiên điều làm tiêu chuẩn chuẩn tắc, mỗi tiếng nói cử động đều lấy thiên điều làm chuẩn.
Kể từ đó, tu sĩ không hiển hóa thần thông thuật pháp ở phàm tục, dân chúng tầm thường truyền thừa trăm đời, chỉ xem thần tiên quỷ quái như chuyện người xưa kể lại, rất nhiều người cả một đời cũng không gặp được.
Quân tốt phòng thủ cửa thành cũng như thế, nhìn thấy viên hầu nói chuyện như người thì lập tức kinh hãi biến sắc.
"Quái hầu ở đâu ra?"
"Chẳng lẽ là quái nhân dị biến mọc lông?"
"Ta nghe tổ gia gia nói, rừng sâu núi thẳm có Sơn Tiêu dã nhân, hẳn là bộ dáng như vậy?"
Quân tốt ở cổng nhao nhao rút đao, trên tường thành từng người giương cung, thành môn Giáo Úy đang trực hô.
"Yêu quái ở đâu thì về đó, chớ có tới gần!"
Hầu Vương ở trong núi, tự do đã quen, vất vả lắm mới tìm được thành trì, sao dễ dàng buông tha, bước về phía trước mấy nói: "Ta không phải yêu quái, chỉ muốn hỏi..."
Xoát xoát xoát!
Mười mấy mũi tên bắn tới, lít nha lít nhít đâm vào người Hầu Vương.
Hầu Vương không thèm để ý rút tên ra, hai chi xuyên thấu đầu, rút ra còn chảy ra dịch đỏ trắng, đảo mắt lại khép lại như cũ, trong miệng còn không ngừng hỏi thăm.
"Có biết nơi nào có tiên nhân?"
"Yêu quái! Chắc chắn là yêu quái! Nhanh đóng cửa thành..."
Giáo úy liên thanh hô quát, quân tốt lập tức trở lại thành, đóng cửa thành lại.
Hầu Vương thấy tình cảnh này, hiểu người ta không chào đón mình, giải thích vài tiếng lại nghênh đón mưa tên liên miên, bất đắc dĩ quay người rời đi.
"Đi đi, ta đi nơi khác nghe ngóng."
Lang thang nửa tháng, gặp thôn trang.
Hầu Vương lặng lẽ đi vào không lâu, bị một đám chó đen chó vàng đuổi kịp.
Thôn dân thấy dáng vẻ Hầu Vương, coi là quái thú trộm trẻ con, vung vẩy liêm đao cuốc đuổi theo hơn mười dặm mới trở về.
Lại lang thang bên ngoài mấy năm, trong lúc đó bị người ta đánh chết vài chục lần, dựa vào thân thể bất tử bất diệt, chết sống, sống chết, vượt qua mấy ngàn dặm đường, tăng trưởng rất nhiều kiến thức.
Ngày hôm đó.
Hầu Vương chạy trối chết ở trên núi, đằng sau trên trăm quân tốt truy sát, muốn bắt nó mạ vàng, hiến cho Hoàng đế làm tường thụy.
Hoảng hốt chạy bừa chạy đến bên bờ vực, thả người nhảy xuống, rơi vào đáy vực, biến thành thịt nát.
Một lát sau lại phục hồi như cũ.