Chín trăm năm trước sơ chứng Thiên Quân, kết quả Hoa Dương Tử tới, lấy lý do Thiên Quân lôi kiếp đánh chết phàm nhân, bắt đảo chủ mới nhậm chức không lâu là Hãm Không vào Thiên lao.
Khi đó Hoa Dương Tử đã là chân thần, có lẽ không so sánh được với nhân tiên, dễ dàng ức hiếp tân thần.
Tôn Trường Sinh cười nói: “Đạo hữu xin đừng không chịu khuất phục như vậy, thọ nguyên của ngươi không quá năm trăm năm, có phải muốn đảo Hãm Không đạo thống đoạn tuyệt hay không?”
Hãm Không hỏi: “Nếu ta đưa kinh cổ cho ngươi, thì truyền thừa sẽ không bị đoạn tuyệt?”
Tôn Trường Sinh lắc đầu nói: “Không dám bảo đảm, có linh thạch rồi ngươi chẳng phải sẽ sống lâu hơn đó sao.”
Hãm Không trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi lấy ra một cuốn kinh cổ.
Ma Giáo có lịch sử lâu đời, có Thượng Giới Tổ Sư bảo hộ, trải qua nhiều thế hệ, đảo Hãm Không thu thập được không ít kinh tịch độc bản.
“Đa tạ đạo hữu.”
Tôn Trường Sinh cẩn thận ghi nhớ, cư nhiên lại là một cuốn chính đạo do bậc hiền nhân viết ra, liền vung tay ném linh thạch vào ngục giam.
Khởi động lệnh bài, khóa chết trận pháp.
Cưỡi mây bay về phía điện Đông Phương Đế Quân, trên đường gặp được không ít chính thần, thân mật chào hỏi.
Không lâu sau.
Đến điện Đế Quân, xung quanh Tôn Trường Sinh đã tụ tập hàng trăm chính thần, ít nhất cũng có ba vị tam phẩm.
Từ trên mây đáp xuống, tự nhiên sẽ có Thiên binh dẫn đường.
Một lúc sau.
Một âm thanh vang khắp cung điện: “Tôn Thiên Sư, một cuốn đạo kinh thượng cổ.”
Quần thần đã đến đây nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, nghe nói Thiên Sư giỏi đào mộ nhất, bây giờ đã đầu thai rồi vậy mà vẫn giữ được cái tài nghệ này.
Hoa Dương Tử ngồi thẳng người, so với ngàn năm trước thì khí thế uy nghiêm hơn nhiều.
“Tôn Thiên Sư, mời thượng tọa.”
“Đa tạ Đế Quân.”
Tôn Trường Sinh ngồi ở vị trí bên phải, bên cạnh là Cổ Hiểu, hiển nhiên là người quen sắp xếp.
Các vị chính thần đã đến đông đủ, yến hội chính thức bắt đầu.
Hoa Dương Tử nói: “Năm đó Thiên Sư thích nhất là mỹ tửu, bần đạo đã bỏ ra hàng trăm năm tìm kiếm khắp Thần Châu, tìm được không ít rượu ngon ngàn năm, hôm nay ta lấy hết ra, chúc mừng vì sự hưng thịnh của Thiên Đình, chúc mừng vì Thiên Sư trở lại!”
Các vị chính thần đồng thanh nói, chỉ thấy Thiên binh lần lượt mang vò rượu ra.
Thiên Đình đã cai trị Thần Châu ngàn năm, thực lực của Thiên binh ít nhất cũng là kim đan, nhìn động tác run rẩy khi bưng rượu, cũng không biết trong vò có bao nhiêu rượu.
Rào!
Thiên binh rót rượu, đổ như nước hồ.
Ly rượu đó cũng là vật phi phàm, hàng ngàn cân rượu rót vào đó, cũng chỉ mới rót đầy.
Tôn Trường Sinh không khỏi ngưỡng mộ: “Không hổ là Phản Hư chân thần, là một trong những thần đầu của Thiên Đình, chỉ riêng rượu dùng cho yến hội này thôi cũng có thể lấp đầy mấy cái hồ lớn.”
Chính thần tọa ở nơi đây cũng phi thường, hàng ngàn cân rượu mà đều ngẩng đầu uống hết.
Hương thơm của rượu tràn ngập, thấm vào ruột gan.
Tôn Trường Sinh uống liên tục mấy chén, cũng không dùng pháp lực gì hóa giả, kỳ thực có chút say.
“Rượu ngon!”
Mấy vị Thiên binh đang đợi ở bên cạnh, khi thấy ly rượu đã cạn thì lập tức rót đầy.
Yến tiệc kéo dài mấy ngày, Tôn Trường Sinh buông bỏ tửu lượng, một mình uống cạn mấy chục hũ, chưa kể những mỹ vị khác như gan rồng, tủy phượng, bất kỳ món nào trong đó đều là thượng đẳng linh vật giới phàm trần.
Bữa tiệc kết thúc, Tôn Trường Sinh say đến mức lảo đảo bước ra khỏi đại điện.
“Về Thiên lao.”
Cưỡi mây đạp gió bay hơn hai ngàn dặm, pháp lực bỗng nhiên không vận hành thông suốt, mây dưới chân tan đi, thân hình rơi xuống đất.
Một tiếng phốc lớn, đập xuyên cung điện.
Tôn Trường Sinh gãi gãi đầu nhìn bốn phía, vô số linh đan diệu dược.
“Đây là...điện Tiên Đan của Hộ bộ?”
Hộ bộ ở Thiên Đình là bộ phận xa hoa nhất, quản lý tất cả các linh vật khoáng sản ở Đông Thắng Thần Châu, dưới trướng có bộ phận phụ trợ thứ ba về đan dược pháp khí phù chú, sau khi luyện chế các linh vật xong, thì bán cho chính thần.
Đây cũng là một trong những lợi ích của việc làm chính thần trên Thiên Đình, chỉ cần có đủ hương hỏa, linh thạch, có thể mua được bất kỳ đan dược pháp khí nào.
“Xâm nhập Đan Điện cũng chính là tội lớn, phải mau chóng rời khỏi đây thôi.”
Tôn Trường Sinh vận chuyển pháp lực, mùi rượu phần lớn lập tức tiêu tán, ngay khi chuẩn bị hóa thành tia sáng rời đi, thoáng thấy một lò luyện đan đứng sừng sững trong điện.
Ngọn lửa thất sắc bùng cháy dữ dội, tầng tầng phong ấn nghiêm ngặt, nhưng cũng không ăn được nắp lò đập lên nảy xuống liên tục. Dường như thứ đang luyện chế trong lò là một vật sống, không ngừng động vào phong ấn, mỗi lần lắp lò hở ra, mùi thơm nồng nàn của đan dược, Phật quang tràn ra.
“Đan dược của Phật môn?”
Tôn Trường Sinh thay đổi ý định, hai mắt lấp lánh, thuận theo khe hở của nắp lò nhìn vào bên trong.
“Trong lò vậy mà là Xá Lợi? Hơi thở như vậy sợ là vị La Hán nào đó lưu lại, làm sao linh sơn chí bảo như vậy lại có thể xuất hiện ở Thiên Đình?”
“Khó trách lò luyện đan không ngừng động đậy, Xá Lợi La Hán tuy là vật chết nhưng vẫn giữ được ý chí Phật pháp, sợ là độ khó khi cưỡng tu luyện hóa có thể sánh với nhân tiên đấu pháp!”
Tôn Trường Sinh nghĩ tới đây liền ý thức được mình sợ rằng đã thấy được tuyệt mật rồi.
Thiên Đình dám luyện hóa Xá Lợi La Hán, với phản nghịch Tam Giáo có khác gì đâu?
“Chuồn thôi, chuồn thôi, không thể để chuyện này vấy bẩn...”
Tôn Trường Sinh tay bắt pháp quyết, khôi phục lại mái cung điện bị thủng.
Kết quả là dung quang còn chưa kịp bay ra khỏi Đan Điện, một tia Phật quang đã tóm lấy hắn, cưỡng ép hắn vào lò luyện kim.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôn Trường Sinh theo bản năng vận chuyển pháp lực, há miệng phun ra mấy trăm phù triện hộ thân, ngăn chặn ngọn lửa cuồng nộ trong lò luyện đan, ngẩng đầu nhìn Xá Lợi La Hán ở gần đó, phát hiện trên đó đầy vết nứt.