Hôm nay.
Màn đêm nặng nề.
Huyền Vũ đang nằm mơ, gặp được một đạo lão râu trắng.
“Bái kiến Sư Tôn.”
Tu sĩ không phải chỉ được bái một người làm thầy, cho dù ở trong mộng gặp được người truyền pháp, Huyền Vũ cũng tôn trọng như thầy của mình.
Đạo lão vuốt vuốt bộ râu dài, nói: “Trúc Cơ của ngươi đã hoàn thiện được mấy năm rồi, lúc nào cũng có khả năng xảy ra lôi kiếp, tuy nhiên vô luận có kết đan là vật linh dẫn thì cuối cùng cũng tất nhiên thất bại.”
“Tất nhiên?”
Sắc mặt Huyền Vũ hơi thay đổi, không phải trong lòng nảy sinh nghi ngờ, mà là nghĩ đến đại sư huynh và nhị sư huynh.
“Xin Sư Tôn chỉ cho ta một con đường sosongs!”
“Bần đạo có một pháp Phật môn luân chuyển, có thể truy tìm ký ức kiếp trước, bất quá pháp này có chút mạo hiểm...”
Đạo lão chậm rãi nói: “Có lẽ tâm đạo đã sụp đổ hoặc kiếp trước đoạt xá, đều là một loại biến mất thân xác. Cho dù ngươi có vượt qua giai đoạn luân hồi chuyển kiếp thì ký ức kiếp trước cũng sẽ bị ảnh hưởng, tình tình cũng sẽ đại biến!”
Huyền Vũ tỏ ra nghi hoặc, chính đạo tu sĩ cực kỳ kiêng kỵ đối với ngoại tà.
Một khi mất kiểm soát, hậu quả còn thảm khốc hơn cái chết.
“Sư Tôn, không biết kiếp trước đệ tử có quan hệ gì với ngài không?”
Ánh mắt Đạo lão như nhìn thấu thăng trầm của thế gian, hồi lâu mới thở dài.
“Đã là chuyện của rất lâu trước đó rồi, cũng không có nhiều nhân quả, chỉ là tuổi tác bần đạo đã quá lớn rồi, đối với quá khứ có một chút hoài niệm khó hiểu.”
Huyền Vũ không biết rốt cuộc là đã bao lâu, có lẽ là một ngàn năm, cũng có lẽ ba ngàn năm, sau khi cẩn thận suy nghĩ mới nói.
“Mời Sư Tôn thi pháp.”
....
Diễn biến khác.
Lại nói về quan vị của Tôn Trường Sinh, dựa vào đại danh “Thiên Sư” “Đại sư huynh” cuộc sống ở Thiên Đình rất vui vẻ.
Chỉ trong vòng ba mươi năm, hắn đã thăng ba cấp.
Từ chức quan doanh cửu phẩm thành lục phẩm ti hách, vô luận là thực lực hay là quan hệ, đều có thể vững vị trí trong ngục.
Hôm nay.
Tôn Trường Sinh kết thúc tu hành, cầm theo lệnh bài đi vào Thiên lao tầng thứ mười tám.
Dựa theo số hiệu, rút tinh huyết, nhân tộc sẽ thu thập ít, yêu tộc thu thập nhiều.
Hơn chục vạn phạm nhân, rất nhanh chóng đã lấy được vô vàn tinh huyết.
“Nhiều tinh huyết tu sĩ thế này, nếu ở phàm tục thì không biết phải giết hại biết bao sinh linh, giờ đây không cần phạm sát nghiệp, cũng không cần phạm thiên luật, cách mấy ngày là có thể lấy một lần!”
“Sư Tôn nói quả nhiên không sai, bờ bến của đại quan chính là làm tiểu quan!”
Tôn Trường Sinh về đến động phủ, há miệng nuốt ngụm máu vào bụng.
Khoang bụng đã luyện thành nơi cất trữ đồ ngoạn mục, chu vi mấy trăm trượng, đã chứa đầy tinh huyết của tu sĩ trong đó, trong đó bốn vạn tám nghìn Thạch Hầu dùng cũng dư thừa.
Sau khi hoàn thành công việc thường ngày, Tôn Trường Sinh ngồi tu hành.
Lúc này.
Một đạo tin truyền tới, cư nhiên đến từ Đông phương Đế Quân Hoa Dương Tử.
Tứ phương Đế Quân là chân thần sớm nhất ở Thiên Đình, sau đó ẩn mình ở hậu đài, thậm chí triều đường cũng không lộ mặt. Hoa Dương hiim nay xuất quan truyền tin, là bởi vì buổi lễ chân thần ngàn năm, mời Tôn Trường Sinh dự yến.
“Đế Quân đã mời, không thể không đi.”
Tôn Trường Sinh gọi quan lại dưới trướng đến, hỏi về sở thích của Đế Quân.
Ngưu hiệu úy nói: “Đông Phương Đế Quân thích nhất kinh cổ, thời gian càng lâu càng tốt, hoặc là thể loại dị thuật thượng cổ.”
Thần đạo chỉ dừng lại ở chân thần, tiến xa hơn một bước càng khó, khó rời khỏi Đông Thắng Thần Châu, cũng đừng nghĩ đến phi thăng tiên giới, cho nên Hoa Dương Tử đặt hy vọng vào thượng cổ điển tịch, tự mình lĩnh hội con đường vượt ra ngoài chân thần.
“Thượng cổ điển tịch...”
Tôn Trường Sinh đảo mắt một vòng, trong Thiên lao tầng mười tàm có một phạm nhân, có lẽ đang cất giấu kinh cổ.
“Các ngươi đưa lệnh bài tầng mười tám cho ta, bản quan đi bái phỏng đạo hưu, xin hắn mấy cuốn điển tịch.”
Những phạm nhân bị giam ở tầng mười tám, tu vi đều đang trong giai đoạn thần hóa, bản án của bọn là vô cùng vô tận, bị giam cầm cho đến chết.
Trong đó nổi tiếng nhất là mấy Đại Ma Đầu, từng là chủ của Ma Giáo.
Sau khi Ma Giáo tiên nhân phi thăng, những Ma Đầu còn lại nhiều lần nghịch phản Thiên Đình. Tuy nhiên, có một số chi Ma Giáo , hoặc bị uy thế của Thiên Đình uy hiếp, hoặc được Tổ Sư chỉ điểm, quy quy cách cách tuân theo Thiên luật.
Từ Ma Đạo chuyển thành Bàng Môn, ngay cả công pháp tu luyện đều tăng, tu bổ, lược bỏ.
Tuy nhiên tội danh chỉ cần muốn điều tra thì sẽ có, các nhánh còn lại của Ma Đạo, từ trên xuống dưới đều bị giam cầm trong Thiên lao.
Để phòng ngừa Ma Đầu trốn thoát, lệnh bài trận pháp của tầng thứ mười tám do chính thần của Thiên lao tách ra giữ riêng, chỉ mở được khi kích hoạt cùng lúc.
Ngưu hiệu úy và những người khác nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa lệnh bài cho Tôn Trường Sinh.
Chuyện này không phải lần đầu xảy ra, Thiên lao mấy ngàn năm qua đều không xuất hiện vấn đề gì, năm đó khi quy tắc đặt ra cũng rất lỏng lẻo. Chẳng hạn, việc quan lại liên hệ riêng với phạm nhân, như vậy cũng là làm trái luật trời, giờ đây nó đã trở thành thói quen rồi.
Tôn Trường Sinh tiến vào tầng ngục thứ mười tám, cầm lệnh bài mở một nhà lao.
Lão đạo tóc bạc ngồi xếp bằng trong ngục, cảm nhận được cấm pháp dao động, nhướng mi nói: “Mấy ngày trước mới thu thập tinh huyết, sao bây giờ lại tới nữa?”
“Đạo hữu đừng nóng vội, hôm nay ta đến đây không phải vì tinh huyết.”
Tôn Trường Sinh nói ra yến hội của Đông Phương Đế Quân, chắp tay nói: “Ta chỉ cần một cuốn kinh cổ, khi dự yến trở về, ta nguyện ý đưa cho đạo hữu ngàn viên linh thạch.”
“Hừ! Thọ yến của lão Hoa Dương, ta thà chết cũng không tặng quà mừng.”
Hãm Không nghe đến cái tên Đông Phương Đế Quân, không khỏi hừ lạnh một tiếng.