“Vậy lúc đó ngươi vẫn là ngươi, mà không phải là người kiếp trước!”
“Nhớ lời đại ca dạy ngươi.”
Tôn Trường Sinh cúi đầu hành lễ, nỗi lo lắng trong lòng tan biến, hắn sợ quan hệ với đại ca phát sinh biến hóa, cho nên lại khôi phục nụ cười vui vẻ thường ngày đi đi lại lại trong động như một con khỉ.
“Đại ca, năm đó huynh chỉ dạy ta đi tìm linh tiên, huynh có biết chuyện về luân hồi không?”
Khóe miệng Hoàng Ngưu giật giật, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ biết, chỉ cảm thấy ngươi thân cận, nhưng chưa bao giờ sâu sắc nghĩ tới.”
Tôn Trường Sinh lại hỏi: “Đại ca có biết thân phận của Sư Tôn không?”
“Không biết.”
Hoàng Ngưu nói: “Người đó địa vị quá cao quý, trước kia Thiên Sư cũng là người đó dẫn dắt, sau đó mới thành thần, thành tiên.”
“Hóa ra là như vậy!”
Tôn Trường Sinh hưng phấn gãi đầu gãi tai, tự tin nói.
“Sư Tôn nhất định là Thượng giới chân tiên, đợi đến khi ta phi thăng Thượng giới, nhất định sẽ gặp gỡ.”
Ở lại núi Thanh Vân một ngày.
Tôn Trường Sinh liền trở về Thiên Đình, tiến vào tầng ngục thứ mười hai mà hắn sớm đã để mắt tới, ở đó giam cầm một con quái vật kì dị hung dữ, truyền âm đi khắp ngục giam.
“Đạo hữu, có cần linh thạch không?”
Trận pháp thiên lao nghiêm ngặt, dựa theo tu vi mà cô lập linh khí, chỉ có thể duy trì tu vi hiện tại, muốn tăng ma lực cần phải có linh thạch trợ giúp.
.......
Ở một diễn biến khác.
Núi Huyền Nguyên.
Châu Nghị nhận được truyền tin của Hoàng Ngưu, sắc mặt rất kỳ quái.
“Bần đạo lúc nào thì chuyển thế rồi?”
Suy ngẫm cẩn thận, đoán ra được toàn bộ câu chuyện.
“Đại khái là có một Phản Hư tu sĩ, gặp được Tôn Trường Sinh, thấy trên đầu hắn có nghiệp lực vô tận thì làm một bần đạo.”
Chu Nghị sở dĩ âm thầm tu là bởi vì không dám chiếm lại động Côn Lôn là sợ hắn vô tình gặp phải Phản Hư, thuật biến hóa tinh xảo đến đâu, nghiệp lực vô lượng trên đỉnh đầu cũng không thể bị lung lay.
“Đáng tiếc tu vi của ta không đủ, lúc đầu nếu như thấy nghiệp lực trên người Tôn Trường Sinh, ta cũng không dám dạy hắn thuật pháp thần thông.”
“Nghiệp lực của bần đạo vốn dĩ thanh thanh bạch bạch, sẽ không có hành động diệt thế đại kiếp, nghiệp lực của Tôn Trường Sinh là từ kiếp trước của hắn, không biết là tuyệt thế đại ma nào đầu thai?”
Chu Nghị từng là thủ lĩnh Tam giáo, ở Tàng Kinh Các đã từng nhìn thấy ghi chép về Thần Châu, có thể truy nguyên từ thời đại trước.
Trong đó ghi lại rất nhiều Ma Đầu hủy diệt thiên địa, chẳng hạn gần nhất là Huyết Ma, Thiên Ma lần trước gây ra thảm họa đại kiếp, lần trước trước nữa là Âm Ma Thần gây ra, lần trước trước trước nữa...
Đông Thắng Thần Châu tu tiên giới đang ở đỉnh cao, tuy Ma đạo đang suy tàn nhưng cứ sau một vạn năm lại xuất hiện một tuyệt thế Ma Đầu, phảng phất như Thiên Đạo định sẵn.
“Ma Đầu thời đại trước sẽ không quay trở lại, cho nên chỉ có thể là Thiên Ma, mấy Ma Đầu địa âm...”
“Thân thể bất tử, đó là bản lĩnh của Ma Đầu sao?”
Chu Nghị suy nghĩ một lúc, lần lượt phân tích từng đại danh Đại Ma Đầu, cuối cùng không có ai là trùng khớp với Tôn Trường Sinh, hơn nữa chúng quá khác biệt so với thần thông hắn đã tu luyện ở kiếp trước.
“Bỏ đi, bật luận là ai, đều không liên quan đến bần đạo!”
“Thiên Đình có rất nhiều chân thần, còn có tiên nhân Tam giáo nắm giữ, chỉ hóa thần thì không thể gây ra phiền toái gì.”
Hóa thần trong mắt các tu sĩ bình thường, những người đạt đến cảnh giới hóa thần có thể sống hai ngàn năm, có thể gánh núi gánh biển, đã tồn tại như Tiên Phật Thần Ma. Tuy nhiên, trong mắt các quần thần Thiên Đình, chẳng qua chỉ là những con kiến lớn hơn một chút, dám náo loạn thì tiện tay cũng có thể đè chết.
“Huống chi Tôn Trường Sinh đang ở tại Thiên Đình, chư thần vây quanh, cho dù Tuệ Tức thức tỉnh, còn có thể đảo lộn trời đất sao?”
Chu Nghị cho dù có suy đoán thế nào đi chăng nữa thì lợi thế vẫn nằm ở Thiên Đình.
Thiên Đình nhận nhầm Tôn Trường Sinh, đối với Chu Nghị mà nói là chuyện tốt.
Nhân tiên chân thần tầm nhìn hội tụ, không còn ai quan tâm đến phàm tục chứ đừng nói đến Huyền Nguyên Tông đang suy tàn.
Hai mươi năm trôi qua trong chớp mắt.
Tu vi của đại sư tỷ Huyền Vũ cũng đã đạt tới mức hoàn mỹ, mỗi ngày thuần hóa pháp lực, chờ cơ duyên để kết đan.
Tiểu sư đệ Huyền Lập lớn lên thành nên, bộ dáng bình thường, phẩm chất tứ căn ở mức bình thường nhất, chỉ đạt đến giai đoạn luyện khí bình thường.
“Linh khí của Đông Thắng Thần Châu thật dày đặc, tốc độ Huyền Lập tu hành tư chất không kém gì Cửu Châu thượng cấp.
Chu Nghị luôn bị mắc kẹt ở Trúc Cơ hoàn hảo, lấy cớ đạo tâm của mình không hoàn hảo không dám khơi gợi kết đan lôi kiếp, cách mười năm gặp mặt Khuyến thiện thần Chu Tín, bẩm báo núi Huyền Nguyên không có biến hóa.
“Huyền Vũ có khả năng ngưng tụ đan!”
Chu Tín lấy ra một viên đan dược màu tím, phân phó nói: “Lấy cái này dụ dỗ nàng ta uống, đợi đến khi độ kiếp nội thần sẽ loạn, kết đan thất bại.”
“Có thể.”
Chu Nghị gật đầu đáp ứng, quay đầu đem đan dược nghiền nát thành bột.
Chân thần Thiên Đình không biết dùng bí thuật gì, bao phủ toàn bộ Đông Thắng Thần Châu, một khi có người độ kiếp sẽ gợi lên nguyền rủa, thi pháp đánh mấy đạo cường lực lôi kiếp, lại âm thầm quấy nhiễu thần chí tu sĩ.
Chu Nghị xem Tam giáo kinh điển, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến thuật pháp như vậy.
“Thiên đạo bất luận là thuận thiên hay là nghịch thiên, cũng chưa bao giờ thần thông đến mức tăng thêm lôi kiếp, nên có lẽ là ngoại đạo thần thông.”
Thời gian như nước chảy, mặt trời như thoi đưa.
Lại mười năm nữa trôi qua.
Khi Huyền Lập ba mươi tuổi, biết tư chất của mình thấp kém nên từ biệt Sư Tôn xuống núi nối dõi tông đường.
Núi Huyền Nguyên chỉ còn lại ba vị sư đồ, Linh Vi Tử có lẽ nản lòng thoái chí, có lẽ còn có kế hoạch khác, những năm gần đây cũng không xuống núi tiếp tục thu đồ đệ.