Tôn Trường Sinh nhận lấy danh sách, dùng thần thức quét qua, kinh ngạc nói: “Thiên lao vậy mà giam giữ gần mười vạn tội phạm?”
“Đông Thắng Thần Châu bao la rộng lớn, có hàng trăm triệu sinh linh, mười vạn phạm nhân không tính là nhiều.”
Bạch Tùy Tâm nói: “Năm đó sư đệ còn đương chức, có nhiều nhất là trăm vạn tội phạm, tội ác còn nặng hơn bây giờ nhiều. Danh sách xếp hàng đi đến Trảm Tiên Đài mười năm cũng chưa hết.”
Thiên lao khác với phàm tục, bố trí rất nhiều trận pháp nghiêm ngặt.
Để ngăn nhầm lẫn giữa tù nhân và cai ngục, một tia pháp lực, thanh âm, thần thức cũng truyền không được.
Đứng ở bên ngoài Thiên lao có thể nhìn thấy dung mạo và động tĩnh của tù nhân, tù nhân bị giam ở trong lao không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào, hoàn toàn bị phong ấn trong một hang động tối tăm và hỗn loạn.
Sau khi tuần tra từng tầng, Tôn Trường Sinh nhậm chức, chuyển vào điện cai quản.
“Trước tiên hãy xây dựng mối quan hệ tốt với đồng liêu!”
Tu vi của Tôn Trường Sinh đạt tới Thiên quân đỉnh phong, nhanh chóng tiếp quản việc trong ngục, sau đó ở trong điện bày biện tiệc rượu, chiêu đãi đồng liêu ở Thiên lao.
Vì Tôn Trường Sinh có thân phận tiền bối, tu vi quá cao, trong yến tiệc đồng liêu không thể buông xuống sắc mặt, lời nói ăn uống đều rất thận trọng.
“Đừng gọi ta là cái gì Sư Tổ, cùng làm việc ở Thiên lao, vậy thì coi ta như một bần đạo bình thường mà đối đãi.”
Sư Tổ phân phó, mọi người đều đáp ứng.
Sau khi uống hết mấy vò rượu tiên, không khí bắt đầu náo nhiệt lên.
Khi Tôn Trường Sinh nghe ngóng chuyện của Thiên lao, mọi người đều nói cho hắn biết tất cả những chuyện mà mình biết, trong đó có rất nhiều quy tắc ngầm đều nói ra.
Ngưu hiệu úy nói: “Tu sĩ trong ngục tầng thứ chín không chịu nổi hình phạt lôi pháp, nên đã lén nói cho ta biết bí mật nơi cất giữ kho báu, ta lấy được hàng ngàn viên linh thạch mà không mất gì.”
“Cái này tính là gì!”
Hách ti ngục nói: “Mấy ngày trước khi bần đạo luyện đan, tình cờ thiếu gan rồng để làm thuốc dẫn, liền trực tiếp cắt nó từ cơ thể con ác long ở tầng ngục thứ mười ba. Không cẩn thận cắt quá nhiều, bây giờ còn chưa có ăn hết!”
Ngươi một câu ta một câu, gần như coi tù nhân trong Thiên lao như tài sản riêng.
Tu sĩ bình thường thiếu cái gì đều phải đi kiếm, quan lại trong lao thì thiếu gì liền trực tiếp yêu cầu tù nhân.
Tôn Trường Sinh băn khoăn: “Cưỡng ép dụ dỗ như vậy những phạm nhân đó sau khi ra ngục có quay lại báo thù không?”
“Giao dịch công bằng, sao lại là cưỡng ép?”
Ngưu hiệu úy nói: “Ví dụ như các tu sĩ ở tầng thứ chín, mỗi ngày phải hứng chịu hàng trăm tia sét. Tuy nhiên uy lực lớn nhỏ của tia sét thì không phải chúng nói là được.”
Trần thư lại ở bên cạnh tiếp tục cuộc trò chuyện: “Uy lực tăng lên, căn cơ của đạo nhân sẽ bị phá hủy, uy lực nhỏ một chút, hình phạt cũng sẽ bớt đau đớn hơn!”
“Hóa ra là như vậy.”
Tôn Trường Sinh vốn muốn hỏi hắn có thể lấy tinh huyết hay không, mười vạn phạm nhân trong Thiên lao, mỗi người một bát, thì chính là một vũng máu.
Súc vật phàm tục tưới cho Thạch Hầu, hiệu quả chắc chắn không bằng tinh huyết của tu sĩ, yêu tộc, có thể sớm hồi phục.
“Mới đến Thiên Đình, vẫn nên thận trọng một chút, khi quen đường quen lối rồi mới hành sự.”
Kể từ đó.
Tôn Trường Sinh hàng ngày đi kiểm tra Thiên lao, điều chuyển tù nhân dựa theo mệnh lệnh của Hình bộ.
Hoặc là thăng ngục, hoặc là hạ ngục, người trước giảm hình phạt, người sau tăng hình phạt.
Cùng một tầng cũng có sự khác biệt, chẳng hạn như chỗ nào đó ở Thiên lao có trận pháp nghiêm ngặt, không biết tại sao lại xuất hiện một lỗ hổng, phạm nhân không bị giam trong hang động tối tăm hư không, mà là trong ảo ảnh có hoa thơm chim hót.
Nên thỉnh quan lại Công bộ đến sửa chữa, trước khi sửa chữa, đó sẽ là cơ hội để tù nhân được nghỉ ngơi.
Có thể là do trận pháp ở Thiên lao quá phức tạp, hoặc có thể là phạm nhân thực lực ngang tàng, nhà lao từ trước đến giờ chưa nhà lao nào có vấn đề.
Chuyện này đối với Công bộ cũng là một chuyện tốt, đặc biệt hướng bệ hạ xin thần vị mới, chuyên môn sửa chữa trận pháp ở Thiên lao, quả thực chính là một mũi tên trúng ba đích!
“Học vấn của Thiên lao, rất sâu!”
Tôn Trường Sinh kinh ngạc, hắn đã nhìn thấy đủ loại quy tắc bất thành văn, trong số đó có một vị chính thần tu luyện thuật Tinh huyết đạo bí, mua tinh huyết của phạm nhân từ trong tay cai ngục.
Trong thời gian rảnh rỗi, hắn dự tiệc cùng với chính thần Thiên Đình.
Mỗi ngày đều có tiệc rượu, mười hai chính thần thay phiên nhau mời Tôn Trường Sinh uống rượu.
Người này gọi hắn là đại sư huynh, người kia gọi hắn một tiếng ca ca.
Tôn Trường Sinh thể nghiệm sâu sắc, năm đó đại danh của Thiên Sư vang dội đến cỡ nào, đối với thân phận Thiên Sư chuyển thế càng ngày càng được công nhận.
Một năm sau.
Cuối cùng cũng tìm được thời gian rảnh rỗi, Tôn Trường Sinh cưỡi mây rời Thiên Đình, bay thẳng đến núi Thanh Vân, đáp mây xuống hang Ma Vân.
“Đại ca, ta đến rồi đây.”
Hoàng Ngưu căn nguyên truyền ra: “Cái con khỉ ngang tàng này, ở Thiên Đình vui sướng quá, ta còn cho rằng ngươi đã quên ta rồi.”
Tôn Trường Sinh bước vào, thấy Hoàng Ngưu đang thắp hương bái trước linh bài Thiên Sư, cảm thấy kỳ lạ, bất lực hỏi: “Ngưu ca cũng biết, ta vô thanh vô cớ trở thành Thiên Sư chuyển thế.”
“Thành rồi, thành rồi.”
Hoàng Ngưu cắm linh hương vào lư hương rồi nói: “Bần đạo cũng đã chết một lần, sống lại cũng sống rất tốt.”
Tôn Trường Sinh nghi hoặc nói: “Nếu có một ngày, ta nhớ lại ký ức của kiếp trước thì làm thế nào?”
Ngươi không thể nhớ lại!
Hoàng Ngưu than phiền trong lòng, hắn tự biết Thiên Sư chưa chết, bề mặt thì an ủi nói: “Thiên Sư trong mắt bần đạo, sớm đã chết rồi, cho dù có thức tỉnh Túc Tuệ, đối với ngươi cũng chỉ là một món quà.”