Sắc mặt Thiên Đế không đổi, trong khi ánh mắt của ba vị Đế Quân thì hơi nheo lại.
Nói là đi đấu pháp, thực ra là đi chết, khi Tôn Trường Sinh thăng cấp thành nhân tiên, thì chính thần Thiên Đình đã không còn ai có thể là đối thủ của hắn.
Hoa Dương Tử nói: “Căn cứ theo tỷ lệ chính thần tông môn, chúng ta sẽ thành lập một đội quân Cầm Ma, phụ trách đi bắt Thiên Sư. Sau khi toàn bộ Cầm Ma chết, chúng ta sẽ giơ tay chịu phục!”
“Cách này khả thi, công bằng.”
Tiệt Thiên giáo Đế Quân Thiên Linh đồng ý nói: “Những người không có bối cảnh, chính thần dựa vào việc thi qua các kỳ thi của đạo viện, có thể cử vào đội quân Cầm Ma, cũng là nhường chỗ cho những người mới vào đạo viện.”
Thánh Dương âm thầm thở phào một hơi, sợ Tam giáo để chính thần dưới trướng hắn ta đi chết, trở thành Đế Quân lẻ loi, nhưng hắn cũng thường xuyên đưa ra phản đối.
“Một số tông môn chỉ còn lại một chính thần, nếu đưa bọn họ tới đó đạo thống của bọn họ sẽ bị đoạn tuyệt, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn không?”
“Sai rồi!”
Hoa Dương Tử nói: “Thiên ĐÌnh căn bản muốn giảm bớt số lượng tông môn, mà trận đại kiếp này, vừa hay đẩy nhanh quá trình.”
Tế Thiện, Thiên Linh đều gật đầu đồng ý, Tam giáo hận không thể ngoài bọn họ ra, chẳng còn lại bất kỳ tông môn nào cả.
Thiên Đế trầm mặc, không gật đầu cũng không có phản đối.
Ngày nay ngoài hai mươi bộ thuộc quyền quản lý của Thiên Đình, theo số lượng bộ phận ngày càng tăng mới, hầu hết đều thực thuộc Thiên Đế.
Một hai người nhìn có vẻ quyền không lớn, nhưng kết hợp lại thì nhân số cũng không ít.
Những chính thần này bị Thiên Đế lôi kéo, tương lai sau khi hoàn toàn kiểm soát Thiên Đình, bọn họ sẽ dần dần bị thay thế bởi chính thần Tam giáo.
Trận đại kiếp này là một cơ hội!
Bên bờ Thiên Trì năm người nhưng có tâm nhãn của trăm người, trên mặt thì đáp ứng chọn ra những người xứng đáng ứng kiếp, ở đây nói thì hay, quay đầu nhất định phân phó chính thần dưới trướng tránh đại kiếp.
Cuối cùng bao nhiêu người chết trong đại kiếp, đều dựa vào bản lĩnh của họ!
Tại thời điểm này!
Một đám mây ma bao phủ bầu trời, biến hàng ngàn dặm tối đen như mực.
Thiên Đình từ khi thành lập cho đến nay, ngàn năm trời trong nắng ấm, đây là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Thiên Đế cau mày, nghi hoặc hỏi: “Đây chính là Thiên Sư chuyển thế?”
Thiên Linh nhìn thấy kim thân hư ảnh ngàn trượng, liếc nhìn Tế Thiện, bóng gió nói: “Chẳng lẽ vị La Hán này kiếp trước còn tu cả Ma lực?”
Tế Thiện không thèm để ý, nhưng trong lòng thì lẩm bẩm, không chừng vị này chính là La Hán phóng hạ đồ đao.
Phản ứng lớn nhất chính là Hoa Dương Tử, hắn ở Bổ Thiên Giáo tu hành ngàn năm, không chỉ một lần đi Trấn Ma Tháp nơi giam giữ yêu ma, thậm chí còn nhìn thấy luyện chùy đạo tâm huyết hải vô tận.
“Đây là…huyết Ma Tử!”
….
Điện Thiên Cơ.
Một mảnh linh quang tụ thành bảo kính, trên đó hiển thị khung cảnh Đan Điện Thiên Đình.
Minh Chân Tử luôn chú ý đến Thiên Đình, thúc đẩy đại kiếp càn quét Thần Châu, không dám phạm bất kỳ sai lầm nào.
Tôn Trường Sinh từ trong lò đan nhảy ra, khí tức đáng sợ trực tiếp đánh vỡ bảo kính, tu vi của hắn huyền bí đến mức không ai thăm dò được nếu không lén lút dò xét.
“Nhân Tiên?”
Minh Chân Tử gần như cho rằng mình đã nhìn nhầm, lập tức thi triển thuật Tiết Thiên, từng thiên cơ bắt đầu trở lại.
Lúc này thiên cơ đã rõ ràng, nội dung chiêm đoán cũng rất chi tiết.
Cảnh tượng hiện lên trước mắt Minh Chân Tử đầu tiên là huyết hải vô biên chấn động, một hạt huyết châu bị thoát ra ngoài, biến thành một viên thạch màu huyết, vô tình bị một con vượn hầu nhặt được, hai người dung hòa một thể.
“Không phải Thiên Sư, là Huyết Ma Tử?”
Sắc mặt Minh Chân Tử dữ tợn, vặn vẹo, hắn chống lại ý muốn chửi rủa, lấy ra đồng tiền linh bảo, thi triển thuật Tiết Thiên.
Lần này không phải là chiêm đoán Thiên Đình hay Tôn Trường Sinh, mà là chiêm đoán về việc Tiết Thiên Giáo trong đại kiếp thì thuận theo Thiên đạo thế nào, bỏ lấy lợi ích lớn nhất.
Cái gì mà Bổ Thiên Giáo, Phật Giáo, ý trời không thể xâm phạm, đến cả Thiên Đình đều có thể bán được!
Đồng tiền linh bảo rơi xuống đất, linh quan lóe sáng.
Một thiên cơ mơ hồ tràn vào đầu Minh Chân Tử, vẻ mặt vốn dĩ đang tức giận dần biến thành một nụ cười quái dị.
……
Bổ Thiên Giáo.
Một đạo linh quang truyền đến chính điện.
Thọ Sơn Công đang suy tính, nguồn gốc ma khí trên người Tôn Trường Sinh, thì nhận được đạo tin tức xong sắc mặt đột nhiên đại biến.
“Huyết Ma Tử?”
Lập tức hóa thành một đạo quang, trong nháy mắt xuất hiện ở Trấn Ma Tháp, do ngàn năm chưa Trấn Bổ yêu ma quỷ quái, trong đó chỉ còn lại hai thế thập phương Diệt Ma Đại trận còn lại những thi thể khô héo.
Đôi mắt lấp lánh linh quang, nhìn xuyên qua các tầng trận pháp.
Chỉ thấy huyết hải dưới chân tháp đã khô cạn, không còn thân ảnh Huyết Ma Tử
“Tên trọc đáng chết!”
Thọ Sơn Công nhịn không được chửi một tiếng, chỉ riêng Huyết Ma Tử chuyển thế đã khó đối phó, mà Phật giáo còn dâng Xá Lợi La Hán.
Phật Ma một thể, thực lực còn cường hãn hơn kiếp trước.
Năm đó Huyết Ma Tử một mình đối mặt với hơn chục vị nhân tiên Thần Châu vây giết, cuối cùng vẫn là dựa vào tứ bảo của Bổ Thiên Giáo Thượng Thế tổ sư miễn cưỡng mới phong ấn được, bây giờ đi đâu tìm được nhiều tiên nhân như thế?
Huyết Ma Tử đáng sợ nhất là thân thể không chết không diệt, nhân tiên cũng khó mà đối phó, trong lúc đấu pháp lẫn nhau không ngừng hút tinh huyết, sức lực không ngừng tăng lên!
“Thiên Đình có mấy chục vị chân thần, mượn trợ giúp của trận pháp chế ngự, có lẽ vây khốn được Huyết Ma Tử.”
Thọ Sơn Công tâm tư biến đổi, lập tức triệu hồi hai vị nhân tiên, sau đó hóa thành một đạo quang bay về hướng Thiên Đình.
con đường cầu tiên của phàm nhân...”