
Hoa Dương Tử nói: “Phạm nhân đã chết chín phần, chúng ta đi đâu tìm ác ma bây giờ?”
“Còn lại một ngàn là đủ rồi.”
Thiên Đế nói: “Muốn trừng phạt phàm nhân, không cần Nguyên Anh hóa thần Ma Đầu, luyện yêu ma thông thường là đủ rồi. Một ngàn ma đầu ở Thiên lao, chỉ cần chiêu mộ đệ tử, cũng đủ để mang phiền toán cho phàm nhân Thần Châu rồi!”
Thánh Dương lắc đầu: “Khó khó khó! Những Ma Đầu kia chưa đến Trảm Tiên Đài, vốn dĩ đã cẩn trọng, hiện tại không có nhân tiên làm chỗ dựa, thả ra cũng không dám phạm tội.”
“Thiên Đình không cho phép, bọn họ đương nhiên không dám làm điều ác...”
Thiên Đế chuyển giọng, nói: “Nếu như Thiên Đình cho phép, cùng bọn chúng giao dịch, yêu ma chỉ quản việc thu nhận đệ tử, Thiên Đình phụ trách bao vây trấn áp!”
Vẻ mặt các chính thần khẽ biến, nhưng không lên tiếng phản đối.
“A Di Đà Phật!”
Pháp Định lộ ra vẻ mặt cay đắng: “Thiên Đình liên thủ với yêu ma, thu gặt hương hỏa phàm nhân, chuyện này có khác gì so với tà thần?”
“Trẫm cũng bất lực, tình huống hiện tại trên Thiên Đình chính là các chính thần đều tuyệt diệt trước mắt ta.”
Thiên Đế nói: “Một khi Thiên Đình sụp đổ, sự ổn định ngàn năm của Đông Thắng Thần Châu bị phá vỡ, giới tu tiên không còn bị Thiên quy ràng buộc, tu sĩ hành động liều lĩnh, nhất định sẽ trở về với dáng vẻ hỗn loạn năm đó.”
“Tuy rằng chiêu này là bắt tay với yêu ma, nhưng là hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn, cũng là vì sự yên bình của hàng triệu sinh linh!”
Chư thần cúi đầu hành lễ: “Lời bệ hạ chí phải!”
Hiển nhiên, vì nguyện lực hương hỏa, hay nói cách khác là để tồn tại, chư thần Thiên Đình nguyện ý từ bỏ con đường chính đạo.
Hoa Dương Tử và chân thần của Bổ Thiên Giáo, có câu ‘vì hàng triệu sinh linh’, cũng có thể xem như tuân theo giáo nghĩa cơ bản.
“Ha ha ha...”
Chỉ có Pháp Định La Hán là không có hành lễ, mà ngẩng đầu lên cười lớn, vung tay xé tăng y thành từng mảng, thân trên trần trụi.
“Lại là hy sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn, bản tọa thật sự nghe đến phát ngán rồi!”
“Tả hữu cũng chỉ vì ích kỷ, sao lại nói thành to đẹp đàng hoàng như vậy.”
“Thiên Đình này đã nhập ma đạo, thần vị không muốn cũng bãi, Linh Sơn nhập ma đạo, Phật kinh không niệm cũng bãi!”
“Bản tọa niệm kinh Phật một ngàn năm, giữ Thiên quy một ngàn năm, kết quả là sống trong hang quỷ, dứt khoát từ Phật nhập Ma, sao lại đeo bộ mặt giả thần giả phật?”
Phật quang, thần quang trên người Pháp Định phản chiếu lẫn nhau, khi hắn nói bắt đầu biến hóa, từ kim sắc quang huy biến thành ma khí cuồn cuộn, những ma vân giống như mạng nhệ hiện ra trên trán và ngực hắn.
Chư thần nghe vậy đều đỏ mặt, lời của Pháp Định hoàn toàn vạch trần sự đạo đức giả của Thiên Đình.
Cái gọi là Thiên luật, cái gọi là tiên tịch, lời nói đều cho là vì sự yên định của Thần Châu, vì triệu sinh linh, thực ra là vì duy trì địa vị của Thiên Đình, để quần thần có thể yên ổn thụ hưởng hương hỏa cúng bái.
Ngày trước hương hỏa không thiếu, nên mang mặt nạ thần tiên.
Hôm nay thiếu hương hỏa, thì không ngần ngại âm mưu với yêu ma.
“Yêu ngôn mê hoặc quần chúng.”
Thiên Đế lạnh giọng nói: “Pháp Định đã thành ma rồi, chư ái khanh hợp lực đem hắn khuất phục, đưa đến Linh Sơn do La Hán độ hóa, tránh gây phiền toái cho Thần Châu.”
Vẻ mặt chư thần có phần xấu hổ, nhưng động tác trên tay không hề ngần ngại, lập tức bao vây Pháp Định ở giữa.
“Không cần các ngươi ta tay, bản tọa tự hành tịch diệt.”
Pháp Định đứng trên hắc liên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn các chư thần, giọng nói lạnh lùng phảng phất như từ Cửu Âm truyền đến.
“Khó trách đại sư huynh năm đó không muốn làm Thiên Đế, nhất định là đã nhìn thấu các ngươi, thà tận thọ cũng không giả làm người tốt!”
“Bần tăng tham lam cảnh giới Phản Hư, so sánh với đại sư huynh thì chẳng là gì cả!”
“Hôm nay tịch diệt, bởi vì nhân quả báo ứng, năm đó lẽ ra ta không nên đáp ứng với con lừa trọc Đại Giác kia chuyện đại kiếp ngàn năm. Giác ngộ trước khi chết, cũng coi như không muộn, kiếp sau tái sinh, định chính pháp độ Thiên Đình!”
Nói xong, hắc liên hoa rực cháy, thiêu rụi thân ma của Pháp Định sạch sẽ.
Hồn bay phách lạc, biến mất như tro bụi, không chút do dự!
Thiên Đế dùng tay bắt quyết, triệu hồi hương hỏa còn sót lại của Thiên Đình, cẩn thận cảm nhận tìm không được tàn dư của Pháp Định, sau đó nói.
“Pháp Định chết là do Yêu Hầu gây ra, nếu không phải nó phá nát Thiên Đình, cũng không khơi gợi đến tâm ma của Pháp Định, đây là định tội!”
“Bệ hạ nói chí phải.”
Chư thần trong lòng lo ngại, khi tìm được lý do rồi thì lập tức cúi người đáp ứng.
“Cứ như vậy đi, không ai có thể ngăn cản Trẫm tái kiến Thiên Đình!”
Thiên Đến đứng ở thiên khung, sau lưng là những quần thần yếu ớt, chính thần nằm trên mặt đất cũng đã bị thương rất nghiêm trọng, có thể nói Theien Đình bị hao tổn một nửa, nhưng hắn lại phát ra tiếng cười thống khoái.
“Trước kia Thiên Đình có bao nhiêu cường thịnh, cũng không liên quan gì tới Trẫm!”
“Từ nay về sau, Thiên Đình duy Trẫm độc tôn!”
..........
Đồng thời ngay lúc này.
Núi Huyền Nguyên.
Đỉnh núi.
Chu Nghị đột nhiên mở choàng mắt, áp chế pháp lực hỗn loạn trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn trời.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao bần đạo luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn!”
Trong u tối có vô hạn nghiệp lực, ngưng tụ trên đỉnh đầu Chu Nghị, vốn dĩ trên trời vạn dặm không có bóng mây, đột nhiên những đám mây đen từ đâu kéo đến trên không trung, tiếng sấm ầm ầm không ngừng.
“Bần đạo đã tạo nghiệt gì rồi? Để khiến ông trời phải giáng sấm sét!”
Đùng!
Một tia sét giáng xuống, nhưng nó không đánh trúng Chu Nghị mà đánh trúng chính điện của phái Huyền Nguyên.
“Hóa ra là cửu Thiên kiếp của Tiểu Tứ.”
Chu Nghị thở phào một hơi, bấm tay tính toán biết Huyền Vũ độ kiếp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy trên đầu mình luôn có thứ gì đó.