Dư Tam gia liếc nhìn sắc mặt xám xịt của Dư gia chủ: “Đại ca xem xem, Thất thúc nên bị xử trí thế nào?”
Dư gia chủ trầm giọng nói: “Chuyện quá khứ đã qua, sao lại phải đào nó ra?”
Dư Tam gia hận ý nói: “Tại sao chuyện bản tọa phạm tội, gia tộc không giúp ta giải quyết, mà lại đưa ta đén nha môn chém đầu? Ta mới là đệ đệ ruột của ngươi!”
“Lão Tam, hôm nay khác xưa!”
Dư gia chủ nói: “Chuyện Thất thúc phạm tội, Lão Tổ còn đang ở nhân gian, ngươi lúc đó, Lão Tổ đã tọa hóa rồi. Nếu miễn cưỡng bao che, sẽ trở thành lý do để mọi người lợi dụng!”
Dư Tam gia thở dài: “Hóa ra là như vậy, vậy ta sinh muộn rồi...”
Lời vừa dứt, linh hồn Thất thúc vỡ tan thành bột phấn.
Thân thể vô hồn trên ghế co giật vài cái rồi tắt thở.
Dư gia chủ không để ý đến Thất thúc, hỏi: “Lão Tam, hôm nay ngươi trở về là muốn làm gì?”
“Báo thù.”
Dư Tam gia sắc mặt hung dữ, tay bấm pháp quyết, mấy đạo ác quỷ bay lượn xung quanh, gào thét lao về đám người Dư gia trong đại sảnh.
Dư gia chủ nhìn thấy ác quỷ lao tới, trong lòng không ngừng cầu nguyện Lão Tổ ra tay, đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm vang dội.
“Ma Đầu từ đâu đến, sao dám làm loạn trên đất của bản thần!”
Lời còn chưa dứt, một đạo sĩ mặc áo bào xanh xuất hiện trong sảnh đường, nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, trên tay cầm một viên ngọc như ý.
Dư Tam gia nhận ra người này, uy hiếp nói: “Sùng Sơn thổ địa, đây là chuyện của Dư gia, ngươi không được nhúng tay vào. Bản tọa ngự dưới ngai của Vô Kỵ Quỷ Thần, nếu chọc giận Sư Tôn, ngươi nhất định sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán!”
Thần thổ địa nghe đến tên của Ma Thần thì trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Một đạo âm thanh truyền đến bên tai Dư gia chủ, hắn vội vàng nói: “Thần tiên cứu mạng, trong nhà vãn bối có dị bảo của Lão Tổ, ba bộ pháp khí ngàn viên linh thạch, bằng lòng cho đi tất cả.”
Sắc mặt thổ địa dịu lại, trợ động ngọc nhưu ý đánh về phía Dư Tam gia, nghiêm giọng nói.
“Yêu ma quỷ quái, ai ai cũng có thể tiêu diệt! Thân là thổ địa Sùng Sơn, hưởng hương hỏa trăm năm, há có thể ngồi nhìn yêu ma hại người!”
“Đáng chết!”
Dư Tam gia dùng ma pháp chặn ngọc như ý, kết quả chỉ mới ba năm hiệp đấu, đã tiêu tốn một nửa ma lực.
Há miệng phun ra ngụm máu tươi, hóa thành một đạo huyết quang biến mất không thấy tung tích.
Thần thổ địa thu hồi ngọc Như Ý, hóa thành đạo quang truy sát ra ngoài, một lúc sau mới trở lại Dư phủ, nói: “Yêu ma đã đền tội, các ngươi không cần lo lắng hắn đến báo thù nữa.”
Người Dư gia cung kính cúi đầu: “Bạ tạ thổ địa.”
Dư gia chủ từ trong ngực móc ra một túi cất trữ đồ vật, hai tay dâng lên quá đầu: “Đây là dị bảo của Lão Tổ, cảm tạ ơn cứu mạng của Thần Tiên, ngày mai Dư gia sẽ tu sửa lại miếu thổ địa, ngày đêm cung phụng hương hỏa!”
“Rất tốt.”
Thổ địa lộ ra vẻ mặt vui mừng, đưa tay cầm lấy túi chứa đồ, biến mất trong không trung.
Dư gia chủ thở phào một hơi, dưới sự chỉ huy của Dư gia chủ, xác của Thất thúc được chôn trong tổ mộ ngay trong đêm.
Người trong tộc ngậm chặt miệng, nói với bên ngoài là người chết do bệnh nặng.
Sau khi giải quyết xong việc của gia tộc, Dư gia chủ đi đến căn nhà bên ngoài, chưa kịp chào hỏi thì cửa đã mở ra, một giọng nói truyền ra.
“Vào đi.”
Dư gia chủ vào nhà, nhìn thấy Chu Nghị đang ngồi xếp bằng thì quỳ xuống đất nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của Lão Tổ.”
“Ngươi hiểu là được.”
Chu Nghị nói: “Sở hữu ngọc là có tội, dị vật của sư huynh ở trong tay ngươi, chỉ có trở thành miếng thịt béo bở trong mắt tu sĩ. Cho dù có Thiên luật ràng buộc, cũng vẫn có cách, để Dư gia các ngươi tuyệt tự.”
Dư gia chết, dị vật sẽ trở thành vật vô chủ.
Dư gia chủ thở dài: “Đáng tiếc Dư gia mấy năm nay, không có một người có linh căn.”
“Linh căn là trời định, không thể cưỡng cầu!”
Chu Nghị trầm tư một lát rồi nói: “Chuyện đã qua rồi, bần đạo tiếp tục du hành đây, về sau nhất định phải nhớ ngày đêm cúng bái thổ địa. Chỉ cần hương hỏa nguyện lực đủ đầy, ắt sẽ có thần linh bảo hộ, không cần lo lắng gia tộc yếu mềm!”
“Bái tạ Lão Tổ chỉ điểm.”
Dư gia chủ quỳ lạy, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đã không thấy Chu Nghị đâu cả.
Cách xa trăm dặm.
Hoang sơn không tên.
Tôn Tam gia được cho là đã chết, đang ở cùng với thổ địa, phân chia linh vật của Dư gia.
“Lần này bản tọa bỏ ra tinh huyết, ta phải lấy thêm một phần.”
“Nên như vậy.”
Thổ địa cũng không tính toán, lấy bốn phần linh thạch và một bộ pháp khí, hóa thành đốn quang bay về huyện Sùng Sơn.
Dư Tam gia đang chuẩn bị rời đi, thì thấp thoáng trông thấy một bóng người ở cách hắn tầm ba thước.
“Ai?”
Vừa hỏi tay vừa bấm pháp quyết, bay đi về hướng đông.
“Tiểu gia hỏa phản ứng cũng nhanh đấy.”
Chu Nghị thổi nhẹ, một cơn cuồng phong thổi tới, thổi Dư Tam gia trở về.
Dư Tam gia nào biết gặp phải cao nhân, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Lão Tổ tha mạng, Lão Tổ tha mạng...”
Chu Nghị hỏi: “Ngươi là ai? Học từ ai? Sao có thể liên thủ với Thổ thần để lừa gạt phàm nhân?”
“Ta họ Dư...tên Lý Thạch Đầu.”
Lý Thạch Đầu lập tức cảm nhận được khí tức nguy hiểm, liền ngoan ngoãn nói sự thật: “Sư Tôn là Vô Cực Quỷ Thần, đúng là Sư Tôn chỉ điểm mới có thể bắt tay với Thổ thần Sùng Sơn, giả mạo Dư Tam gia...”
Nghe Lý Thạch Đầu giải thích chi tiết, Chu Nghị cau chặt mày.
Lão hồ ly ngàn năm tuổi đột nhiên thay đổi ý định, muốn tìm hiểu rõ tiền nhân hậu quả, phía sau Vô Cực Quỷ Thần nhất định là Thiên Đình.
“Thủ đoạn này tương đồng với những Dã Thần ngàn năm trước sao?”
“Cho nên năm đó bần đạo kiếp lập Thiên Đình, cũng không có mang đến biến hóa cho Đông Thắng Thần Châu, ngược lại là cắt