Trên thế gian này không có gì là vĩnh hằng không đổi cả.
Chu Nghị đã sớm đoán được Thiên Đình sẽ mất đi sơ tâm, sẽ tầng lớp cố hóa, nhưng hắn không ngờ là lại biến chất nhanh như vậy.
Phía sau bảng phong thần viết ước nguyện của Thiên Đình, mực còn chưa khô, bây giờ mọi thứ đã trở thành công cụ để hậu nhân thống trị hàng triệu sinh linh, nó thực sự khiến tiền nhân chết không nhắm mắt...
“À? Bần đạo còn chưa chết, vậy thì không sao!”
Chu Nghị bỏ việc của Thiên Đình ra sau đầu, dù sao sự tình dù có xấu đến đâu cũng vẫn tốt hơn ngàn năm trước sinh ra Dã Thần.
Ngàn năm qua, dân chúng mấy chục đời được hưởng thái bình, có thể nói là một đại công đức!
“Nếu như công đức này lặp đi lặp lại vài trăm lần, bần đạo nói chung lại thanh thanh bạch bạch mà làm người rồi.”
Chu Nghị liếc nhìn Lý Thạch Đầu, cau mày, trên đầu tích tụ đám mây, vung tay ném hắn ra xa mấy trăm dặm, rất có thể, tên này chính là công cụ lập công và công đức của Thiên Đình.
Sở dĩ hắn không truy giết quỷ hồn bởi vì trên người Lý Thạch Đầu có khí thức của quỷ thần, tránh tự thêm rắc rối.
“Tiếp tục ăn mừng đi... haha, bần đạo du ngoạn tứ phương!”
Chu Nghị hóa thành làn khói xanh, bay đi trong gió
Hiện tại Dư gia chủ còn không biết người xưng là ‘Dư Tam gia’ chính là một tu sĩ biến hóa giả mạo, Chu Nghị cũng không nói Thổ thần bắt tay với yêu ma, tránh cho Dư gia trong lòng nảy sinh oán niệm.
Về sau khi thờ cúng Chính Thần, tâm không thành thì hương hỏa sẽ yếu.
Thổ thần tùy ý tìm cái lý do, tiêu diệt Dư gia, thì cũng vẫn phù hợp với luật pháp Thiên Đình.
Đôi khi, không biết chân tướng của thế giới, cứ mơ hồ mà sống cũng không tệ!
Nhân sinh tại thế trăm năm, chớp mắt một cái đã trôi qua, cuối cùng tất cả đều là một nắm đất vàng, đừng quá ám ảnh về đen trắng đúng sai.
Khó được rõ ràng!
Rời khỏi ranh giới của huyện Sùng Sơn, một đường đi về phía tây.
Không cần đôn pháp, không triển thần thông, chỉ dựa vào hai chân.
Gặp núi ở núi, gặp nước buông cần, gặp được thành trì thì ăn mừng vài năm, gặp được những phong tục, tình người khác nhau.
Khoảnh khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi!
Hôm nay.
Một ấp quốc kinh đô ở cực tây, Chu Nghị đang ngủ thì nhận được một truyền tin.
---Sư Tôn thọ nguyên đã tận, nhanh trở về núi Huyền Nguyên!
Cẩn thận đẩy cánh tay trắng như bạch ngọc ra, Chu Nghị đang chuẩn bị hóa thành đốn quang rời khỏi thì cô nương xinh đẹp chậm rãi mở mắt, hoán gọi.
“Công tử!”
Giọng nói lười biếng quyến rũ, ánh mắt động lòng người.
“Bản công tử có việc quan trọng phải trở về nhà, ngày sau có cơ hội...”
Chu Nghị tìm ngẫu nhiên một cái cớ, lời còn chưa nói xong, cô nương liền động chân động tay, bộ dáng nghiêm túc nói: “Nếu thật có chuyện, thì việc này không thể trì hoãn.”
Một lúc sau.
Chiếc giường không ngừng vang lên tiếng kêu cọt kẹt, trong lòng Chu Nghị không ngừng cầu khấn.
Sư Tôn, xin hãy kiên trì thêm vài ngày nữa!
.....
Một đạo đốn quang trải rộng khắp bầu trời.
Chu Nghị nằm trên đám mây, hồi tưởng trăm năm đã qua.
Đã đi khắp chư quốc Đông Thắng Thần Châu, gặp qua hưng thịnh, gặp qua khốn khổ, có hạ yêu trừ quỷ, có hành hiệp trượng nghĩa.
Ăn mừng trăm năm, cuối cùng cũng phục hồi được đạo tâm, rời xa sự việc không hiểu ra sao, thọ nguyên trường sinh bất tử vô tận, dù có thêm bao nghiệp lực cũng có thể tiêu trừ hết.
“Giúp một trăm cụ già qua đường vẫn chưa đủ, thì lại giúp thêm một trăm cụ ông, thế nào cũng tích đủ công đức!”
Mấy ngày sau.
Đốn quang rơi xuống núi Huyền Nguyên.
Chu Nghị vẻ mặt bi thương, bổ nhào vào chính điện, quỳ xuống trước tượng Tổ Sư, khóc đến nghẹt thở.
“Sư Tôn, đệ tử mắc trong hang quỷ, thật không dễ dàng mới trở về được, lần không được nhìn thấy ngài lần cuối cùng...”
Trong một trăm năm qua, ở phàm tục xuất hiện rất nhiều yêu ma, phớt lờ sự ràng buộc của Thiên luật, mặc ý làm bừa.
Phàm tục bình yên ngàn năm, đối với chuyện yêu ma quỷ quái hầu như đều nghe như những câu chuyện hư cấu, nhưng giờ đây khi gặp phải chúng thì không còn sức lực để phản kháng.
Trong đó Yến Quốc phía bắc là loạn nhất, Ma Tu tự xưng là truyền nhân của Huyết Ma, vừa xuất thế đã hiến tế cả một thành trì.
Hoàng đế Yến Quốc tế trời, mời Trị Niên Thái Tuế và Thiên Binh, Thiên Quân, giao chiến ác liệt với yêu ma mấy tháng trời mới hàng phục, từ đó về sau, hàng vạn bách tích trong nước đều thờ cúng Chính Thần Thiên Đình.
Tấm lòng chân thành, dường như Phật tử Linh Sơn!
Thiên Đình trăm năm được hưởng hương hỏa nguyện lực không kém gì ngàn năm qua, đủ thấy sự cần thiết của ‘Ma Đạo’.
Không có Ma Đạo, Chính Đạo tồn tại thế nào?
Chu Nghị thấy vậy thì càng hiểu rõ, lão bách tính là có thể thuần hóa, Thiên Đình và phàm tục không có gì khác biệt, đặc biệt là Chính Thần tiêm nhiễm hương hỏa, càng không nói đạo tâm.
“Ô ô, cặn bã, kêu khóc cái gì, bần đạo còn chưa có chết đâu!”
Linh Vi Tử trợn mắt kinh ngạc nhìn đệ tử của mình, khi hồi thần lại, lạnh giọng nói: “Cái bộ dạng của ngươi, toàn thân nồng nặc mùi phấn hồng, trên đỉnh đầu hỷ tinh cũng tràn đầy trời rồi.”
“Chỉ sợ là mắc kẹt trong động của yêu nữ ấy chứ.”
Chu Nghị nghe thấy tiếng nói thì quay người lại, nhìn thấy Sư Tôn Lăng Vi Tử cùng sư tỷ Huyền Vũ đang đứng ngoài cửa, một người thì sắc mặt âm trầm, một người sắc mặt lạnh lùng.
“Sư Tôn, ngài vẫn chưa chết à?”
“Nghịch đồ!”
Linh Vi Tử nghiêm giọng mắng: “Vi sư làm ngươi thất vọng rồi, mấy ngày trước ta may mắn có được cơ duyên, Diên Thọ đan tiền nhân luyện thành, thọ nguyên có thể kéo dài thêm ba năm.
“Vậy thì tốt quá.”
Chu Nghị giả vờ vui vet, Diên Thọ đan kia là Hoàng Ngưu giữ lại, bằng thủ đoạn nào đó lại rơi vào tay Linh Vi Tử.
Chỉ là một viên Diên Thọ đan mà thôi, còn hơn là giữa làm gián đoạn bữa ăn mừng, không lên không xuống được làm hỏng đạo tâm!