Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 658 - Chương 658 - Cố Nhân (2)

Chương 658 - Cố nhân (2)
Chương 658 - Cố nhân (2)

Rất nhiều đệ tử lần đầu tiên gặp Chu Nghị, đối với vị Lão Tổ thần long thấy đầu không thấy đuôi này rất xa lạ, cũng có chút hiểu biết thì chỉ dừng lại ở chỗ những từ ngữ khen ngợi được ghi ở trong điển tịch.

Chẳng hạn như Thiên tàng dị bẩm, giữ thái độ khiêm tốn, hành sự cẩn trọng, lật ngược tình thế trước khi nó sụp đổ...

Chu Nghị đầu đội ngọc quan, mặc bộ đạo bào màu tím lớn, ngồi thẳng lưng, vạt áo gấp lại, liếc nhìn các đệ tử đang quỳ lạy, không khỏi nhớ tới những chuyện đã qua.

Ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Châu, không biết cố nhân có bình an không?

“Đứng dậy đi.”

Chu Nghị mặt lộ tươi cười nói: “Lúc bần đạo mới nhập Tông môn, chỉ có năm sư đồ, nghèo đến mức ngay cả trận pháp bảo vệ Tông môn cũng không có. Sau này đại sư huynh, nhị sư huynh, lần lượt tạ hóa, chỉ còn lại hai chú mèo Đại Miêu, Nhị Miêu.”

“Thấm thoắt bốn năm trăm năm trôi qua, được tận mắt chứng kiến cảnh hưng thịnh như vậy, thật sự làm bần đạo rất vui vẻ yên tâm!”

Đệ tử trong điện nghe vậy thì đều nhìn Chu Nghị với ánh mắt ngưỡng mộ, bọn họ có thể đặt chân vào con đường tu tiên, có thể nói toàn bộ dựa vào sự cường thịnh của Huyền Nguyên Tông.

Luật pháp Thiên Đình nghiêm ngặt, cấm việc truyền đạo pháp.

Bình dân may mắn có được linh căn, cũng không biết cửa đạo viện lúc nào mở ra, cũng may Huyền Nguyên Tông chủ động xuống núi thu nhận đồ đệ, nếu không bọn họ chỉ có thểm làm một phàm nhân, đần đần độn độn sinh lão bệnh tử.

Đầu tiên là tu hành pháp công để tăng cường trí nhớ, sau đó quay lại vào đạo viện học tập, so với phàm nhân khổ hạnh đọc sách thì có lợi trăm lần.

Sau khi vượt qua khì thi lấy được tiên tịch, thì tám phần đã thành tu sĩ, có thể xếp hàng từ từ chờ lấp chỗ trống của thần vị nào đó.

Đương nhiên, Huyền Nguyên Tông không dám đưa toàn bộ đệ tử của mình đến đạo viện, vậy thì quá không nể mặt Thiên Đình, duy chỉ có đệ tử có tài năng thượng cấp mới có cơ hội thi lấy được tiên tịch.

Tân Tấn Kim Đan, Tông Môn bàng giáo, Thông Huyền Chân Quân nói.

“Sư Tổ, vãn bối đã khắc thành tựu của ngài lên bia đá, dựng ở cửa núi, đệ tử đi ngang qua có thể nhìn thấy rõ ràng. Sau này bên ngoài điện Huyền Nguyên sẽ dựng một bức tượng, thụ hưởng hương hỏa đệ tử thờ cùng!”

Chu Nghị nhìn Thông Huyền hồi lâu, khe khẽ gật đầu.

“Ngươi rất không tệ! Năm đó ngươi bái nhập Tông môn, trong lòng bần đạo có sở cảm, đặc biệt lấy chữ huyền cho ngươi làm pháp hiệu. Hôm nay xem ra, Huyền Tông Môn giao vào tay ngươi, nhất định sẽ hưng thịnh!”

“Nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của Sư Tổ.”

Thông Huyền trên mặt lộ ra vui mừng, hắn tính toán Chu Nghị thọ nguyên không lâu nữa, nhất định sẽ thích lưu truyền tiểu sử, khắc chữ, tượng đài, các loại đồ vật có thể lưu lại dấu vết trên thế giới, chứng minh hắn đã từng ở chỗ này.

Lễ kỷ niệm tiếp tục, tế tổ, tụng kinh, dự yến.

Sau đó phần quan trọng nhất chính là cuộc tranh tài trong Tông môn.

Sau khi Huyền Nguyên Tông suy tàn, liền hủy bỏ cuộc tranh tài giữa các đệ tử, cách một ngàn năm sau bây giờ mới tổ chức lại, phần thưởng bao gồm đan Trúc Cơ, pháp khí đỉnh cấp, linh vật thượng đẳng, vô cùng hào phóng.

Chu Nghị đợi người ngồi trên đám mây, nhìn các đệ tử chiến đấu ở võ đài bên dưới, thỉnh thoảng khen ngợi bọn họ.

Năm ngày chớp mắt trôi qua.

Ở giai đoạn đầu và giữa là luyện khí, rất nhiều đệ tử bị loại, đấu pháp cũng càng tinh vi hơn.

Trên võ đài, một thiếu niên đang luyện khí trung, há miệng phun ra một trường kiếm kỳ lạ, to bằng nắm tay, trong suốt như nước, trong lúc bay không phát ra âm thanh nào cả, lẫn trong lôi pháp bằng mắt thường rất khó phát hiện.

Đối thủ là một thanh niên luyện khí trug, thi triển ngăn chặn lôi đình, cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng. Kết quả khi không chú ý, để kỵ dị phi kiếm cắt một đường xuyên qua linh quan hộ thân, để lại vết hằn máu trên cổ.

Cấp Trúc Cơ làm phán xử tuyên bố: “Dương Tấn, thắng!”

Trên trời.

Chu Nghị chứng kiến trận này thì rất kinh ngạc.

“Phi kiếm này...”

Hắn bấm tay chiêm toán, quả nhiên là hậu duệ của cố nhân, năm đó tiểu sư đệ Huyền Lập Trúc Cơ không còn hy vọng, xuống núi lấy vợ sinh con.

Chu Nghị đã luyện ra một thanh kiếm vô hình, luyện chế ra một thanh kiếm trong suốt biết bay, đưa tặng sư đệ phòng thân, bốn trăm năm sau, bất ngờ gặp được hậu duệ của Huyền Lập.

Thông Huyền rất giỏi quan sát sắc mặt, hỏi: “Sư Tổ và Dương Tấn có quan hệ gì à?”

“Có chút nguồn gốc.”

Chu Nghị nói ngắn gọi về Huyền Lập, nói: “Sau khi sư tỷ tu thành Kim Đan, đã xuống nùi tìm tiểu sư đệ, nhưng không ngờ người đi nhà trống, không biết đã chuyển đến chỗ nào, thật đáng tiếc.”

“Hóa ra là hậu duệ của tiểu Sư Tổ.”

Thông Huyền nghe nói đến Huyền Vũ, lập tức trịnh trọng nói: “Sư Tổ yên tâm, Tông môn nhất định sẽ dạy dỗ Dương Tấn thật tốt, tuyệt sẽ không thiếu linh vật. Kết đan thì không dám đảm bảo, chí ít có đến cấp Trúc Cơ an toàn.”

Ba vị Chân Quân còn lại đều đồng thanh nói phải, Huyền Vũ là chỗ dựa lớn của Huyền Nguyên Tông, là nền tảng cho sự thịnh vượng, chuyện có liên quan đến Huyền Vũ đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa tốt đẹp.

Chu Nghị hài lòng gật đầu, năm đó khi Huyền Lập xuống núi, từng thỉnh cầu Chu Nghị chiếu cố hậu duệ, như hôm nay cũng xem như không phụ sự tin tưởng của hắn.

Ủy thác chuyên nghiệp, tám ngàn năm phẩm chất như một!

Thông Huyền nói: “Sư Tổ, ngài bây giờ không có hậu nhân kế thừa y bát, hay là nhận Dương Tấn là đệ tử?”

Chu Nghị chợt giật mình, nhiều lần chiêm toán cho Dương Tấn, xác định hắn trong sạch không có gì nổi bật, nên lập tức từ chối.

“Không cần, bần đạo không hay dạy dỗ đệ tử.”

Chiếu cố, hướng dẫn Dương Tấn thì được, nhưng thu nhận đệ tử thì thôi bỏ đi.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0