“Bẩm báo Sư thúc Tổ, những năm trước lại thu nhận một nhóm đệ tử, vị liệt Minh Tử Bối.”
“Bần đạo lại cao thêm một cấp?”
Chu Nghị bất đắc dĩ nhún vai, dưới Tĩnh Tự Bối là Thông Tử Bối, dưới nữa mới là Minh Tử Bối.
Năm đó thu nhận đệ tử Thanh Tự Bối, đại đa số đã tạ hóa, chỉ có một người tấn thăng Kim Đan, vị liệt Thái Thượng trưởng lão.
Tịnh Nghi mặt mày quyến rũ, tư thái yêu diễm, thanh âm có chút run rẩy: “Sư Thúc Tổ...”
“Đệ tử tu hành có nghi hoặc, kinh mạch không thông, ngài có thể cho ta lời khuyên được không.”
“Bần đạo có việc phải làm, đi phủ Hoài Ninh hỏi Thành Hoàng.”
Chu Nghị kinh nghiệm dày dặn như vậy, gặp nhiều nữ tu nhiều hơn so với Tịnh Nghi từng gặp, sao có thể không biết mục đích của nàng ta, kiên quyết cự tuyệt hóa thành đốn quang rời đi.
Trước mặt vãn bối, Chu Nghị luôn giữ bộ dạng chính nhân quân tử, tuyệt không dạy hư hải tử!
Lịch Thiên Đế, năm 1760.
Nhắm mắt vào, mở mắt ra, lại ba mươi năm nữa trôi qua.
Người ta thường nói rằng các tu sĩ ở cảnh giới cao thâm, nhân tính càng lãnh đạm, lời nói, hành vi càng giống các vị tiên, thật ra có liên quan rất lớn đến việc bế quan tu hành.
Bế quan xuất quan, thời gian có thể bằng cả đời người sinh lão bệnh tử, khoảng cách như vậy thật khó để mà không lạnh nhạt.
Bần đạo vì duy trì nhân tính, xuống núi ăn mừng một phen.
Nhân tiện ghi lại: nhẹ nhẹ nhàng nhàng luyện thành thuần dương nguyên anh, bây giờ xác suất hóa thần cao tới tám phần, tiền thiên ngân cước đã tốt!
Lại ghi tiếp: Huyền Nguyên bàng môn có ma lực mị pháp, tiếp tục quan sát!
.......
Vừa mới ăn mừng một năm, Chu Nghị vội vàng trở về núi.
Huyền Nguyên Tông bàng môn tẩu hỏa nhập ma chết bất đắc kỳ tử!
Tuyển cử Bàng môn tân nhiệm cần phải có sự thông qua của bốn vị Kim Đan Thái Thượng, sau đó báo cho Huyền Vũ quyết định.
Chu Nghị tra hỏi thì biết được cái gọi là chết bất đắc kỳ tử chỉ là một cái cớ, hóa ra việc Tịnh Nghi cấu kết với Ma Tu bị bại lộ, Tam Trưởng lão đánh chết nàng ta ngay tại chỗ, để tránh liên lụy đến Tông Môn.
Tân nhiệm Bàng Môn là đệ tử Thông Tử Bối, Thông Huyền Chân Nhân.
Đệ tử Thiên Linh căn thứ hai trong Tông, sớm đã định xong người kế nhiệm, không có bất kỳ dị nghị nào.
Hiện tại Huyền Nguyên Tông phát triển nhanh chóng, có thể xảy ra tranh giành quyền lực, dưới quyền lực tuyệt đối của Huyền Vũ, cả Tông môn nhìn chung rất hòa hợp.
Chu Nghị không quan tâm Tịnh Nghi chết như thế nào, cũng không quan tâm Thông Huyền lên làm Tông chủ, trở về núi là chế tạo công cụ, sau đó bế quan tu hành pháp lực.
Lịch Thiên Đế, năm 1762.
Tu hành một năm, pháp lực viên mãn không tiến triển gì thêm nữa, lúc này phải tìm kiếm linh vật hỗ trợ thần hóa.
Đi đến miếu Thành Hoàng hỏi thăm Huyền Vũ, biết được linh vật thần hóa có giá trên trời, không chỉ Thiên Đình chiếm hết linh vật tự nhiên, còn có Thiên Quân hóa thần có thể trực tiếp đạt được thần vị.
Cảm giác như bê đá đập vào chân mình vậy!
Trái nghĩ phải nghĩ, vẫn là truyền tin cho Hoàng Ngưu, trực tiếp yêu cầu hắn ta hai bộ.
Có người lấy Tổ tông làm chỗ dựa, có người lấy Sư môn làm chỗ dựa, ta lấy tọa kỵ làm chỗ dựa thì có sao?
......
“Lịch Thiên Đế, năm 1763.
Hoàng Ngưu làm việc rất hiệu quả, hắn đi đến bảo khố của Thiên Đình lấy vạn Tiết Không Thanh, ngàn Huyền Sơn Chi, đây đều là những linh vật hóa thần thượng cấp.
Nuôi bà hơn tám ngàn năm, cuối cùng quay đầu cũng thấy được cỏ rồi!
Đáng để chúc mừng!”
......
Chu Nghị lại lãng phí thời gian hai năm, vẻ mặt cảm thấy nhục nhã hổ thẹn rời khỏi Xuân Phong Lâu, trở về núi viết nhật ký.
“Lịch Thiên Đế, năm 1765.
Lão Chu ơi Lão Chu, ngươi không thể tiếp tục trụy lạc nữa.
Pháp lực không tu được thì có thể tu luyện đạo pháp, có thể tụng kinh đạo... không thể lúc nào cũng đi ăn mừng nữa!”
....
“Lịch Thiên Đế, năm 1767. Mùi vị của hoa khôi thật sự tuyệt!”
.......
“Lịch Thiên Đế, năm 1770.
Khi đang du hành ở phủ Hoài Ninh, ngoài ý phát hiện được một hội mật, thực chất được đệ tử còn lại của Phi Tiên Các.
Ta lấy ra chí tôn để giảm giá, kết quả đối phương không nhận còn đánh đuổi ta ra ngoài, nhất định không phải truyền nhân chính thống của Phi Tiên Các.
Lập tức báo với Huyền Vũ, có tu sĩ huênh hoang lừa đảo.”
......
“Lịch Thiên Đế, năm 1771.
Miếu Thành Hoàng có một nhóm người giả mạo Tiên Nhân Các, kết quả đem ta khai ra.
Sơ suất rồi, quên không triển pháp phong ấn trí nhớ của nữ tu!
Huyền Vũ lệnh cho ta bế quan tu hành, không thành Nguyên Anh thì cấm không được xuống núi, đã biết sắm vai tu sĩ Kim Đan, vậy thì ngoan ngoãn trở về...”
........
“Lịch Thiên Đế, năm 1772. Tu thành nhất môn thần thông, nên ăn mừng.”
“Lịch Thiên Đế, năm 1773. Luyện thành nhất môn đạo pháp, nên ăn mừng.”
“Lịch Thiên Đế năm 1774...”
“Lịch Thiên Đế nă 1775.
Điều quý giá nhất của con người chính là mạng sống, khi ngớ lại quá khứ, không nên hối hận về những năm tháng sống uổng phí, cũng không nên xấu hổ vì nhiều lần thấy nhục nhã hổ thẹn, khi sắp chết...
Ấy, ta sẽ không chết, vậy còn phấn đấu làm cái gì?
Trường sinh đạo quả nhầm ta rồi!”
..
“Lịch Thiên Đế năm 1778.
Hôm nay Huyền Nguyên Tông kỷ niệm ba ngàn năm thành lập, lễ kỷ niệm được tổ chức.
Lịch sử ngắn ngủi như vậy thì có gì mà chúc mừng, còn bảo Thái Thượng trưởng lão nhất định phải có mặt, vừa mới cự gạt chọn lựa ra được hoa khôi, lễ kỷ niệm kéo dài tận nửa tháng, bạc đã bỏ ra há chả phải là vô ích sao!”
....
Giữa trưa.
Mặt trời đang rực cháy.
Chính điện Huyền Nguyên Tông.
Chu Nghị ngồi ở trên cao, hai bên trái phải là hai vị Kim Đan Chân Quân.
Phía dưới là một ngàn đệ tử, dựa theo phân bối, tu vi, tuổi tác, trong tiếng chuông ngọc tỏ lòng tôn kính bái kiến Thái Thượng trưởng lão.