Thánh Dương Đế Quân sắc mặt bình tĩnh, chỉ cần Hoàng Ngưu có thể nói đạo lý là được, nói: “Bảo bối như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu, bây giờ Thiên Đình cũng không có.”
“Bần đạo có thể đợi, nhưng không thể chờ đợi một hai vạn năm.”
Thiên căn cước của Hoàng Ngưu là yêu tộc, tuổi thọ dài hơn so với Nhân Tiên, có rất nhiều thời gian ở nhân gian chờ đợi.
Tôn Trường Sinh cười quái dị, nói: “Đại ca có thể lấy nhiều một chút, cái Thiên Đình rách này chưa chắc có thể kéo dài một hai vạn năm, đến lúc đó kẻ nợ tiền đều chết hết, thì đòi thế nào?”
Thánh Dương Đế Quân lạnh lùng nhìn Tôn Trường Sinh, không muốn gây sự cùng với con khỉ này, gật đầu đáp ứng nói.
“Thiên Đình đáp ứng một chiếc tiên thiên linh vật, chúc mừng đạo hữu đã thành Đại Thánh!”
“Hai chiếc.”
Hoàng Ngưu nói: “Năm đó Thiên Đế đáp ứng với Thiên Sư, lấy tiên thiên linh vật làm thù lao, bây giờ đã qua một ngàn bảy trăm năm rồi, ngay cả một tin tức cũng không có!”
Thánh Dương Đế Quân biết chuyện này, bất lực nói.
“Thiên Đình tìm kiếm ở Thần Châu, tất cả những chỗ có thể sinh ra tiên thiên linh bật đều sẽ tìm kiếm, nhất định có thể tìm được.”
“Như vậy rất tốt.”
Hoàng Ngưu nói: “Bần đạo vừa đột phá lên Đại Thánh, cần phải ổn định pháp lực, cho nên không tiễn các vị được.”
Thánh Dương Đế Quân nhìn xuống, thấy Diệt Ma Tiên Trận vẫn đang vây khốn sáu vị Chân Thần.
Tôn Trường Sinh chào hỏi một tiếng, bốn vạn tám ngàn huyết phan hóa thành vượn hầu, nhao nhao chạy vào trong cơ thể.
Sắc mặt của sáu vị Chân Thần đều đỏ bừng, hôm nay hoàn toàn mất mặt, không đợi Thánh Dương Đế Quân rời đi, cũng đã tự mình xuyên qua hư không không thấy tung tích.
.......
Lịch Thiên Địa, năm 1726.
Hoàng Ngưu độ kiếp, trở thành Thánh Yêu.
Sau khi yêu tộc ở Đông Thắng Thần Châu biết được chuyện này, lần lượt tập trung tại núi Thanh Vân, dâng lên linh vật với mong muốn che chở.
Hoàng Ngưu không từ chối bất cứ ai đến, lệnh cho nhóm yêu ở trên núi mở động phủ tu hnahf.
Tin này truyền ra, cả giới náo động.
Tu sĩ nghị luận sôi nổi, lặng lẽ chờ Thiên Đình phái binh xuống bao vây trấn áp, kết quả đợi được một tờ chiếu thư.
Trong thư Thiên Đế nói núi Thanh Vân bán bính ba ngàn dặm, để bày tỏ lòng biết ơn với công lao của Thiên Sư, phần đất lĩnh được phân chia riêng, bất luận Hoàng Ngưu có làm thế nào đều không nằm trong phạm vi quản chế của Thiên Đinh.
Nói như vậy, miễn cưỡng hợp tình hợp lý.
Lúc này, sắc phong động Ma Vân làm thánh địa của yêu tộc, sắc phong Hoàng Ngưu làm Yêu Đế!
Từ khi yêu tộc đến Đông Thắng Thần Châu, Yêu Đế đầu tiên, dựa theo chiếu thư, Hoàng Ngưu có quyền quản chế tất cả yêu tộc, bao gồm rồng phượng kỳ lân các loại thượng cổ dị chủng trong đó.
.......
Huyền Nguyên Tông.
Đỉnh núi.
Chu Dịch ngay lập tức biết được tin Hoàng Ngưu độ kiếp.
“Yêu tộc, có thể so với Nhân Tiên!”
“Bây giờ coi như đã có năng lực tự bảo vệ, cho dù Thiên Đình phát hiện ra bần đạo, thì có thể thế nào?”
Chu Dịch sống hơn tám ngàn năm, da mặt sớm đã sánh ngang với tiên thiên linh bảo, tuyệt không bao giờ cảm thấy nhục nhã, hổ thẹn trong lòng, mà ngược lại sẽ dương dương đắc ý, dựa vào Hoàng Ngưu tung hoành Đông Thắng Thần Châu.
Phong ba này là nhân thương Ngưu thế!
“Vốn dĩ còn định giả vờ chết sau đó lại bái nhập Huyền Nguyên Tông, bây giờ xem ra không cần nữa, trực tiếp trở về núi Thanh Vân, yên tâm lại thoải mái!”
Lúc này.
Một đạo linh quan bay tới, rơi vào trong tay.
Thần thức Chu Dịch quét qua, mặt lộ ra nụ cười, Huyền Vũ thành công được phong làm Thành Hoàng phủ Hoài Ninh.
Năm mươi năm trước, Huyền Vũ ‘vô tình’ lấy được tụ Anh linh vật, lập tức gợi ra thiên kiếp, thành công vỡ đan thành hài nhi.
“Huyền Nguyên Tông hàng trăm đệ tử, lại có một vị Thành Hoàng che chở, có thể nói là thời điểm thịnh vượng nhất từ khi môn phái thành lập, bần đạo cũng coi là báo đáp nhân quả. Theo tính toán kim đan thông thường, còn có trăm năm thọ nguyên nữa, cũng không thể đột phá nguyên anh rồi!”
Trải qua hơn hai trăm năm hoạt động, Huyền Nguyên Tông đã có bốn vị Thái Thượng Kim Đan, Chu Dịch tạ hóa cũng không có ảnh hưởng gì.
“Lại tu hành trăm năm nữa rồi về núi Thanh Vân.”
Lịch Thiên Đế, năm 1730.
Ngày Tân Dậu, tháng Canh Tuất, năm Nhâm Dần.
Ba năm tu hành bằng với ba mươi năm bế quan trước kia, cảm giác làm thiên tài thật là tuyệt vời, nếu là trước kia thì là học thần, ngày ngày chơi game ngủ gật đi thi cũng đạt điểm tuyệt đối.
Những ngày bế quan quá nhàm chán, ta lấy quyển sổ đã ố vàng ra, lại bắt đầu viết nhật ký.
Từ năm Sùng Minh thứ hai mươi chín, lúc viết trang nhật ký đầu tiên là năm hai mươi tuổi, đến bây giờ đã tám ngàn bốn trăm hai mươi mốt tuổi, đã trải qua bao nhiêu xung đột…
Từ hoa khôi đến số tám, từ Phong Xuân Lầu đến Di Hồng Viện, nhớ lại vô số gương mặt.
Người tu tiên không quên những ngày tháng đã qua, trong thần chí chứa nhiều ký ức, nhớ lại những chuyện xa vời đã qua, những người bạn đã mất, như như ngắm hoa trong sương, như trăng trong nước, đại đạo độc hành cũng là một loại thống khổ.
Nội tâm buồn bã, để phòng ngừa ma tâm gây chuyện, xuống núi ăn mừng một phen.
……
Nửa tháng trôi qua.
Chu Nghị trở về Huyền Nguyên Tông, mở nhật ký ra.
“Khi tâm trạng vui vẻ, suy nghĩ sáng suốt, người ấy mà, không nên sống trong quá khứ.”
Đọc xong dòng nhật ký cuối cùng, phát hiện có vấn đề, những câu văn cứng nhắc, không giống như viết ra lời trong lòng…
Ừm, bây giờ cũng không phải lời trong lòng!
Duy có việc ăn mừng là thật sự tốt, con đường tu hành vốn dĩ nên lúc cứng lúc mềm, lúc nhàn rỗi lúc cấp bách.
…..
Chu Nghị sau khi xuất quan thì đi dạo một vòng, phát hiện Huyền Nguyên Tông có không ít đệ tử mới.
Bèn hoán gọi Tịnh Nghi Tông chủ lúc bấy giờ, một nữ tử bàng môn hiếm thấy, phong thái thướt tha, tu vi Trúc Cơ đã viên mãn.