Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 687 - Chương 687 - Tâm Vu Thần

Chương 687 - Tâm Vu Thần
Chương 687 - Tâm Vu Thần

Tôn Trường Sinh đột nhiên nói: ‘Hóa ra là như vậy, khó trách ngươi đi lâu như vậy, nếu ngươi lại một ngàn năm nữa không ra ngoài, Lão Tôn có khi sẽ phá bỏ cấm chế đi vào cứu ngươi đấy!”

“Ngàn năm!”

Dương Huyền kinh ngạc nói: “Đã ngàn năm trôi qua rồi sao, cha mẹ ta cũng chỉ là Kim Đan, chẳng phải đã tạ hóa rồi sao?”

“Cha mẹ ngươi thiên phú dị bẩm, đã đột phá cảnh giới hóa thần, bây giờ đang tiềm tu ở Thiên Đình.”

Tôn Trường Sinh nói: “Phụ thân ngươi tư chất bình thường, sau khi đột phá Nguyên Anh rồi thì khó tiến thêm, nhận Thiên Đình sắc phong làm Thành Hoàng của kinh thành Đại Hằng, với thuật hương hỏa phong thần tích tụ nguyên thần!”

Dương Huyền lập tức nghe ra được vấn đề, cau mày nói: “Thiên Đình lại tốt bụng như vậy?”

“Đương nhiên là không, cho nên mẫu thân ngươi lên Thiên Đình, nói là tiềm tu, kỳ thật là bị giam cầm!”

Tôn Trường Sinh nói: “Năm đó phụ thân ngươi thấy thọ nguyên của mình sắp tận, thà chết cũng không muốn tách rời với mẫu thân ngươi, Lão Tôn đi đến kinh đô một chuyến khuyên nhủ, đợi ngươi ra ngoài, mới đáp ứng phong thần của Thiên Đình.”

“Cảm tạ sư huynh!”

Dương Huyền nói: “Dập đầu bái lạy cũng không bộc lộ được hết tâm ý của sư đệ, sau này sư huynh nói đi về hướng đông ta tuyệt không đi hướng tây, ta chết cũng không cau mày!”

Tu hành ở Vu Thần Điện ngàn năm, như bị cô lập với thế giới, tâm thái của Dương Huyền không khác gì so với năm đó.

Không giống như những tu sĩ cấp bậc cao thờ ơ với gia đình, mà mong muốn xây một tiểu viện, cùng sống với phụ mẫu cho đến ngày thọ nguyên hao tận.

Sở cầu sở nguyện, dường như đứa trẻ.

“Lão Tôn nhận ngươi là sư đệ, vậy thì chính là sư đệ đồng môn, há có thể dùng đến từ tạ ơn?”

Tôn Trường Sinh gãi gãi tai, cười hắc hắc, nói: “Nhưng Lão Tôn có chuyện lấy làm tiếc, năm đó đạp vỡ Lăng Tiêu, bởi vì ổn thỏa mới bắt tay với Thiên Đế, trong lòng ta chung quy ý nghĩ không thông đạt!”

“Hôm nay thực lực sư đệ của ta đã là cảnh giới Nhân Tiên, cận chiến có khi còn đánh bại cả ta, nếu không ta ngươi đi Thiên Đình một chuyến?”

“Vốn mong được như vậy!”

Dương Huyền biết, ý nghĩ không được thông đạt chỉ là một cái cỡ, lần này đi Lăng Tiêu chính là vì cứu phụ mẫu, gia đình đoàn tụ.

Tôn Trường Sinh thở ra một hơi, hóa thành đám mây, mang theo Dương Huyền bay về hướng đông bắc.

“Ha ha, đồng môn liên thủ, lại náo Thiên Cung!”

Cùng lúc này.

Thanh Vân Quan.

Chu Dịch từ trong tu hành tỉnh dậy, lấy ống quẻ thi triển thuật Tiết Thiên, bốc toán cát hung.

Quẻ rơi xuống.

Hào quang óng ánh chói mắt, ngụ ý thượng thượng đại cát.

“Cảm thấy bồn chồn chẳng lẽ là sai sao? Vẫn nên tiếp tục tiềm tu thôi, thêm hai ba trăm nữa sẽ viên mãn hóa thần, đến lúc đó vừa trong một vạn tuổi, mạnh mẽ ăn mừng một chuyến!”

0

0

Điện Lăng Tiêu.

Linh vân lượn lờ, nghiêm túc trang nghiêm.

Kể từ khi ba vị Nhân Tiên phi thăng, nơi này trở thành trung tâm tuyệt đối của Thần Châu.

Thiên Đế ngồi trên ngự bảo, ánh mắt quét qua chư thần, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, lời thề lập ra năm đó cuối cùng cũng đạt được, hắn thật sự nắm giữ đại quyền của Thiên Đình.

Các chư thần trong điện hình thành mấy phái, Tam Tiên Tông thành một dòng, Đại Giáo, Hoàng Triều phân thành hai chi, sau này Chân Thần tán tu mới được sắc phong, gắn bó với nhau hoặc nội đấu, cũng có thể tính là hai chi.

Thiên Đế chỉ cần đứng giữa đứng ra hòa giải, việc gì cũng có thể làm được.

Ánh mắt hơi liếc qua, lúc đó Nhậm Lễ Bộ Thượng Thư, cũng là Chân Thần tán tu đầu tiên phụ trách ba bộ, Ngọc Thiềm Tử bước ra nói.

“Bệ hạ, thần có chuyện bẩm báo.”

Thiên Đế cười nói: “Mời ái khanh nói.”

Ngọc Thiềm Tử khom mình nói: “Thần đánh bạo hỏi một câu, năm nay Thiên Đế bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Ông!

Áp lực khổng lồ từ hư không xuất hiện, nặng như núi, ngay cả các Chân Thần cũng không khỏi kinh hãi, uy của Thiên Đế đã vượt xa chân thần bình thường.

“Ái khanh có biết mình đang hỏi cái gì không?”

“Bệ hạ, phàm trần có câu: một nước không thể thiếu vua một ngày!”

Ngọc Thiềm Tử trầm giọng nói: “Công đức của bệ hạ ở Thần Châu chắc chắn từ trước đén nay chưa từng có, tuy nhiên thọ nhân có hạn, vì vậy phải sớm chuẩn bị, để tránh cho Thiên Đình sinh ra hỗn loạn.”

“Thần đánh bạo, thỉnh bệ hạ lập Thái Tử!”

Hí!

Chư thần trong điện nhìn Ngọc Thiềm Tử bằng ánh mắt kính phục, cho dù biết tên này là tay sai của Thiên Đế, nhưng dám nói ra lời này cũng là quá bạo gan.

Sắc mặt Thiên Đế vẫn bình tĩnh, tựa hồ không buồn không vui, nhưng áp lực lại đột nhiên dâng trào.

“Trẫm, hiện tại ba ngàn sáu trăm tuổi, thọ nguyên còn một ngàn bốn trăm năm, chuyện lập Thái Tử tạm thời không cần bàn tới!”

Ngọc Thiềm Tử dường như hạ quyết tâm đến cùng, hùng hổ dọa người nói: “Thọ nguyên ngàn năm chỉ như chớp mắt thoáng qua, Thái Tử sau này sẽ nắm giữ Thần Châu, trăm công nghìn việc há có thể một lần là thành?”

“Ngàn năm năm bồi dưỡng, lúc đăng cơ mới có thể...”

“Đủ rồi!”

Thiên Đế cắt ngang lời, lạnh giọng nói: “Trẫm tự có cân nhắc của mình, các ái khanh khác có chuyện gì khác cần bẩm không?”

Lại Bộ Thượng Thư rất có mắt nhìn, đứng ra nói: “Bẩm bệ hạ, trăm năm qua số lượng Chính Thần mới được sắc phong đã tăng một ngàn bảy trăm, đã tăng lên năm phần so với trăm năm qua, hương hỏa tiêu hao cũng tăng bảy phần.”

“Việc này liên quan đến an nguy của Thiên Đình, vẫn mong bệ hạ hạ thánh chỉ!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0