Sơn Thần bay lên đỉnh búi, nhìn thấy có một vết nứt, bên trong có một đóa hoa sen.
Sắc hoa màu chàm, còn chưa nở, tản ra mùi thơm huyền dị.
“Đây là...”
Sơn Thàn cẩn thận quan sát, chỉ thấy hư không xung quanh đóa hoa vặn vẹo, khi gió thổi qua thì sự méo mó này càng rõ ràng hơn, phảng phất như không tồn tại trên thế gian.
“Đây là Hỗn Nguyên Thanh Liên!”
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Sơn Thần cảm nhận được sát ý, không chút do dự thi triển bí pháp chạy trốn.
“Thật xin lỗi đạo hữu!”
Đạo nhân thanh âm thương hại, nhưng đòn tấn công lại vô cùng tàn nhẫn, dùng thất tinh kiếm chém thể xác và linh hồn của Sơn Thần thành tro bụi.
“Vật này có liên quan đến sự yên bình của Thần Châu tuyệt không thể rơi vào trong tay núi Thanh Vân...”
Điện Lăng Tiêu.
Thiên Đế ngồi thẳng lưng, quần thần đứng nghiêm.
Ở giữa điện có một chiếc gương, trên đó chiếu hình ảnh của núi Dụ Sơn.
Người nắm quyền đương thời của Bổ Thiên Giáo, chưởng giáo Kinh Lăng Tử thúc động linh bảo, bằng một thanh kiếm giết từng tu sĩ khai khoáng, Sơn Thần.
Lại triển pháp trận ma hỏa, đốt cháy ngọn núi thành tro bụi.
Sau đó thi triển các loại diệt hồn, pháp thuật để che đậy, dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, cho dù chân thần của Tiết Thiên Giáo triển pháp chiêm toán, cũng không thể tìm ra được thủ phạm thực sự là ai.
Dương Huyền đứng đầu nhóm quần thần bên trái, thấy được cảnh này không khỏi bật cười.
“Hay cho một chưởng giáo của Bổ Thiên Giáo, hay cho một chính thần Thiên Sơn, đường đường là một chân thần của Thiên Đình, là người đứng đầu chính đạo lại làm một công việc như giết người diệt khẩu, so với ma đầu còn điêu luyện hơn, không biết đã có bao nhiêu người chết oan rồi?”
Chư thần Thiên Đình nghe vậy thì da mặt co giật, nhìn Dương Huyền bằng ánh mắt kỳ lạ.
Sáng sớm nay.
Chính thần Dương Huyền từ trước tới nay chưa bao giờ thượng triều, vậy mà đột nhiên đến điện Lăng Tiêu, nói có chuyện tốt mời mọi người xem, sau đó thì là cảnh vừa rồi.
Trong lòng chư thần rơi lộp bộp, cái tên Dương Huyền này đến Thiên Đế là Lão Tổ cũng không nhận, nói là bối phận quá xa cũng coi như miễn, tương lai Triệu Dao đăng cơ làm Đế, lẽ ra nên đứng ở bên Thiên Đình, kết quả lần đầu tiên thượng triều đã náo thành thế này.
Hiển nhiên là sẽ bị các chư thần Thiên Đình xa lánh, cũng không biết núi Thanh Vân đã cho hắn bùa mê thuốc lú nào nữa!
Phía trên.
Sắc mặt Thiên Đế âm trầm, hắn nhận ra Hỗn Nguyên Thanh Liên.
Vật bảo này xếp vào hàng tiên thiên, là bảo vật ngàn năm hiếm có, Thiên Quân dùng nó thì tỷ lệ độ kiếp thành công có thể tăng lên mười hai mươi phần.
Đừng thấy chỉ có mười hai mươi phần mà đánh giá thấp nó, tu sĩ Tam giáo viên mãn hóa thần, người nào không phải là thiên phú dị bẩm chứ, thần công diệu pháp vô số, có lẽ chỉ kém một bước nữa tới cửa độ kiếp thành công.
“Lư ái khanh, Bổ Thiên Giáo muốn làm gì?”
Loại câu hỏi này vốn đã khắc nghiệt, chỉ thiếu nước nói Bổ Thiên Giáo có phải muốn mưu phản hay không!
Lại Bộ Thượng Thư Lư Tinh đứng ra, khom người nói: “Bệ hạ, sư huynh lúc này nhất định là đang hồ đồ, thần sau khi về núi sẽ thuyết phục huynh ấy trả lại Thanh Liên cho Thiên Đình.”
“Đây thực sự là thuyết phục sao?”
Dương Huyền giễu cợt: “Chỉ sợ là không về Thiên Sơn, mà là đóng chặt cửa núi, không hỏi thế sự, chỉ đợi Nhân Tiên xuất thế ấy chứ!”
Lục Tinh hừ lạnh: “Chiến Thần không cần phải nói linh tinh vu khống, Bổ Thiên Giáo là một trong những vị sáng lập Thiên Đình, sao có thể mưu phản, ngược lại Chiến Thần lai lịch không rõ, nhiều lần xúi giục.”
“Lai lịch của ta không rõ?”
Dương Huyền tỏ vẻ đau khổ, ủy khuất nói: “Lão tổ tông, chư thần của ngài nói ta như vậy, há chẳng phải phủ nhận quan hệ của chúng ta, khổ cho vãn bối còn nghĩ hiến dâng tiên thiên linh vật!”
“Ngươi...”
Lư Tinh tức muốn thổ huyết, thứ nhất hắn chưa từng thấy một Nhân Tiên nào da mặt lại dầy như vậy, thứ hai bởi vì Hỗn Nguyên Thanh Liên mà cảm thấy lòng đau nhỏ máu.
Bổ Thiên Giáo thật sự xuất hiện Nhân Tiên, ngày đó có thể bảo Thiên Đế thoái vị, một người có đức sẽ lên ngôi!
Thiên Đế liếc nhìn Dương Huyền, đối với lời hắn ta nói một chữ cũng không tin.
Tính cách này, có chút giống với Thiên Sư năm đó, không cần mặt mũi, không có giới hạn, khó trách lại thân thiết với núi Thanh Vân, quả thực là nhất mạch tương truyền.
“Lư ái khanh, mặc dù Chiến Thần nói không có đạo lý, nhưng để tránh khỏi nghi ngờ, vẫn là bảo người khác đến hỏi.”
Thiên Đế không cho Lư Tinh cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Giáo chưởng Bổ Thiên Giáo tàn sát chính thần, giết người xằng bậy, tu hành ma thuật, tiếp tục vi phạm Thiên luật, hình bộ, binh bộ, thái tuế bộ nghe lệnh!”
“Có thần.”
Phụ trách hình bộ chính là chân thần Tiệt Thiên giáo Cảnh Hóa Tử, không thể chờ đợi được nữa mà bước ra: “Thần nhất định không phụ sự mong đợi của bệ hạ, thu hồi bảo vật về Thiên Đình!”
Chư thần binh bộ, thái tuế bộ nhận lệnh, nhưng thần sắc có mấy phần khó chịu.
Thiên Đình mỗi khi xảy ra chuyện, bọn họ đều là những người đứng đầu, sau khi xong việc nhất định phải chuyển sang bộ phận khác nhàn hơn!
Mười hai chân thần của ba bộ đã tập hợp mười vạn thiên binh trên Thiên Đình, cưỡi mây một đường bay hướng Thiên Sơn.
Tuân theo ý chỉ của Thiên Đế, trên đường đi không có bất kỳ che đậy nào cả, uy lực thần quang chói mắt, trống đánh dồn dập cả quãng đường, chỉ sợ những tu sĩ không nghe không thấy được
Giới tu tiên bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, bọn họ đi theo phía sau Thiên binh đến xem náo nhiệt.
....
Thiên Sơn.
Kinh Lăng Tử sau khi xử lý xong việc, liền mang Hỗn Nguyên Thanh Liên về đến chính điện của chưởng giáo.
Cẩn thận suy nghĩ, vật này nên đưa cho ai dùng.
“Trong giáo có Thiên Quân độ kiếp, tổng cộng có bảy vị, cũng đều đạt đến cảnh giới viên mãn hóa thần, chỉ là...”