Sắc mặt Kinh Lăng Tử thay đổi, sao hắn lại không biết, sau khi Nhân Tiên xuất hiện sẽ chiếm lấy vị trí chưởng giáo, thậm chí còn mở lại con đường thăng thiên.
Một khi thăng thiên, Tổ sư thượng giới biết được tình hình hạ giới, nhất định sẽ đại phát lôi đình.
“Tông môn là của mọi người, quyền lực là của bần đạo, cũng đừng nghĩ tơ tưởng, bần đạo thân là chưởng giáo, phải đặt vị trí của Tông môn lên hàng đầu...”
Kinh Lăng Tử ngầng đầu nhìn Hỗn Nguyên Thanh Liên, linh vật đang lơ lửng trong không trung, rễ cây của nó trực tiếp xuyên qua hư không, hấp thu hỗn nguyên khí để sinh trưởng.
“Sớm biết Dụ Sơn có tiên thiên linh vật, bần đạo năm đó không nên dùng hương hỏa phong thần! Ý niệm sai lầm, con đường trường sinh liền bị cắt đứt! Nếu không bần đạo sao phải giấu Thanh Liên, chuyển thế trùng sinh?”
“Hoặc là sống tốt tu luyện, đoạt xá ý thức Thanh Liên...”
Kinh Lăng Tử đang suy nghĩ bay bổng, đột nhiên thần thân hương hỏa chấn động, xuất hiện những vết nứt, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Đáng chết, ma tâm!”
Dùng tay cuộn Thanh Liên lại, Kinh Lăng Tử trốn vào động phủ tiềm tu.
Mấy ngày sau.
Kinh Lăng Tử đang giải quyết ma tâm, nghe thấy một tiếng động lớn làm rung chuyển toàn bộ Thiên Sơn, lại nghe thấy giọng nói chế nhạo của kẻ thù cũ.
“Tên khốn, ngươi tham ô bảo vật Thiên Đình, vi phạm Thiên quy, cùng ta lên Thiên Đình một chuyến!”
Bên ngoài Thiên Sơn.
Mười vạn thiên binh kết thành trận thế, bao vây Bổ Thiên chưởng ở bên trong, mười vị chân thần tọa chấn trong đó, vô lượng hương hỏa thần lực bao trùm phạm vi ngàn dặm, không một tu sĩ nào có thể trốn thoát.
Cảnh Hóa Tử dẫn đầu đọc ngọc chiếu của Thiên Đế, công khai những chuyện ác mà Kinh Lăng Tử đã làm.
Những tu sĩ theo đuôi nghe được nội dung trong ngọc chiếu, thì ý nghĩ hưng phấn đến xem náo nhiệt ban đầu bị dập tắt một nửa, nhao nhao cưỡi đốn quang tản về các hướng.
Với trận thế như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra đại chiến giữa Thiên Đình và Bổ Thiên Giáo, dư âm có thể hủy diệt vạn dặm.
Ba ngàn dặm về phía đông.
Không trung.
Chu Dịch đứng trên đỉnh mây, nhìn về Thiên Sơn phía xa, trong lòng suy nghĩ quay cuồng.
Năm đó để người lập ra Thiên Đình, lập ra Tam giáo, ai cũng đều có lòng oán hận, bình thường thì trông có vẻ điềm tĩnh, bây giờ có cơ hội lấy lại tất cả những gì đã mất, cũng sẽ có lòng vui sướng!
Ò!
Hoàng Ngưu gầm lên một tiếng dài, nó biết nguồn gốc của Chu Dịch, cũng tự hiểu được tình thế, liền hỏi Chu Dịch có muốn ra tay không.
“Để Thiên Đình đấu với Bổ Thiên Giáo, thăm dò nội tình của Tông môn này.”
Thương thủy long cung thậm chí không phải là một giáo phái lớn, nhưng lại có bảo vật như lục long hoàn, Bổ Thiên Giáo là chi của tông môn Kim Tiên, làm sao có thể không có con át chủ bài.
Tôn Trường Sinh nghi hoặc nói: “Mặc dù tiên thiên linh vật trân quý, nhưng Bổ Thiên Giáo cũng sẽ không xé rách mặt nhỉ?”
“Lúc bình thường đương nhiên sẽ không.”
Chu Dịch chỉ vào bầu trời nói: “Bây giờ, bần đạo thân mang thiên mệnh, trong lòng đều muốn vạn sự vạn vật sự thành, Bổ Thiên Giáo tự nhiên sẽ cùng Thiên Đình tranh đấu!”
Dương Huyền nghe vậy, thì có chút suy nghĩ.
Vu thần từng nói về thiên mệnh, còn đáng sợ hơn so với những người có mệnh khí vận, trong thế giới mà người là thiên mệnh, hoàn toàn không thể chống lại nó.
Rõ ràng giành được toàn thắng, nhưng ngay sau đó trên trời liền giáng xuống một thiên thạch.
Mắt thấy chém giết ngay tại trận, không hiểu liệu có thế lực lớn nào đến cứu.
“Tam ca, Vu thần từng nói với ta, thiên mệnh không dễ đảm đương, nghe nói có vay có trả.”
“Tứ đệ yên tâm.”
Chu Dịch khẽ gật đầu nói: “Thẻ ngân hàng của bần đạo...không có hạn mức!”
Dương Huyền nghe vậy có chút bối rối, nhưng cũng biết trong lòng Chu Dịch có tính toán, liền quay đầu nhìn về phía Thiên Sơn.
........
Hai bên cãi vã qua lại, sự tức giận dâng lên cao.
Thiên Đình chiếm thế thượng phong, vẫn có đủ kiên nhẫn để cầm cự trận chiến, nhưng chưa từng nghĩ đến Bổ Thiên Giáo lại động thủ đầu tiên.
Chưởng giáo Kinh Lăng Tử vốn đã có ma tâm, cảm thấy vị chân thần này cũng chẳng ra làm sao cả, lại bị kẻ thù chế nhạo, trực tiếp rút ra thất tiên kiếm, chém Cảnh Hỏa Tử thành hai mảnh.
“???”
Chư thần Thiên Đình sửng sốt một lúc, sau đó bùng lên giận dữ.
Mấy nghìn năm nay, Đông Thắng Thần Châu vẫn nằm dưới sự thống trị của Thiên Đình, Tam Tiên Tông chỉ là một bộ phận trong đó, bây giờ trước thì vi phạm Thiên quy, sau thì ra tay khiêu khích, há có thể không tức giận!
Cho rằng ai cũng là Tôn Trường Sinh à?
Cảnh Hóa Tử khôi phục lại thân thần, cảm nhận được thần chí đang từ từ lành lại, lập tức hạ lệnh!
“Đạp nát Bổ Thiên Giáo, bắt Kinh Lăng Tử!”
Đông Đông Đông---
Tiếng trống kích vang lên, mười vạn thiên binh liên thủ bày trí trận pháp, hóa thành cái cối xay lớn che lấp mặt trời, va chạm với đại trận bảo hộ Tông môn của Bổ Thiên Giáo.
Đệ tử Bổ Thiên Giáo kinh ngạc trước sự dũng mãnh của chưởng môn, thấy giáo phái của mình bị tấn công thì không cần biết đúng sai, mà sôi nổi ra tay tấn công hướng về thiên binh.
“Giết!”
“Thách nhà ngươi!”
“Xem thần lôi của bản tọa đây!”
Những giọng nói vang vọng khắp bầu trời, dưới sự gia trí của mười vị chân thần, hộ Tông đại pháp trận rất nhanh liền tan vỡ.
Sau vô số năm, Thiên Sơn lại một lần nữa lộ diện ở Đông Thắng Thần Châu.
Uy áp vô tận quét qua, đình lầu, đình các sụp đổ, cung điện đạo quan sụt lún, tiên cảnh của Bổ Thiên Giáo chớp mắt liền biến thành một đống đổ nát.
“Thiên đạo vô lượng!”
Kinh Lăng Tử bay lên không trung, tay cầm thất tinh kiếm, hai mắt đỏ ngầu như máu, ngửa mặt lên trời gào thét thảm thiết.
“Bần đạo hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, hôm nay thân thể tàn tạ, thỉnh liệt tổ liệt tông hạ phàm, chứng cho uy danh của Bổ Thiên Giáo.”