Đạo lý và quy tắc đều dựa trên sự bình đẳng, Dương Huyền có thể nghiền nát chân thần Thiên Đình, đương nhiên cũng không cần nói đạo lý, xem ngươi không thích thì có thể thảnh thơi đánh một trận.
“Như vậy rất hay.”
Chu Dịch nói: “Ngàn năm sau, bần đạo sống ở Thiên Sơn, làm phiền ba vị huynh đệ bảo vệ, tránh cho Thiên Đế chó cùng rứt giậu.
Ò!
Hoàng Ngưu ngầm hiểu, đáp ứng tìm một nơi nào đó trong Bổ Thiên Giáo tiềm tu, linh khí ở đây nồng đậm hơn núi Thanh Vân gấp trăm lần.
Tôn Trường Sinh không thể giành được vị trí thứ nhất, gãi tai nói.
“Lão Tôn tu hành bí điển Bổ Thiên Giáo, cũng xem như đệ tử Bổ Thiên Giáo, để tiện ta dời Hầu Sơn đến gần đây, để tiện bái phỏng.”
Dương Huyền và phụ mẫu đều tiềm tu ở Đào Sơn, do có điện Vu thần, nên việc di chuyển địa điểm rất khó khăn.
“Tam ca, ta ở Thiên Đình trông chừng lão Thiên Đế, có chuyện gì bất thường ta sẽ truyền tin đến.”
Bốn người là đối thoại không phải truyền âm, đệ tử Bổ Thiên Giáo ở phía dưới cũng có thể nghe được.
Vốn dĩ trong lòng có oán niệm, trong nháy mắt liền tiêu tán, có chưởng giáo, hậu thuẫn mạnh như vậy, nói không chừng còn có thể tranh đoạt vị trí Thiên Đế tiếp theo.
Chu Dịch thả đốn quang xuống, đứng ở trên phế tích của chính điện, lớn tiếng nói.
“Theo ghi chép của Thanh Vân Quan, vị Thiên Sư đầu tiên là người đứng đầu của Tam giáo, có thể tiếp quản sự việc của Tam giáo, nhưng vì duyên cớ nào đó đã từ chối. Ba ngàn năm sau, chân tiên lão tổ lệnh cho bần đạo làm chưởng giáo, là truyền thừa chính thống!”
Từng đạo đốn quang lần lượt rơi xuống gần đó, đều là Thiên Quân hóa thần của Bổ Thiên Giáo, nghe thấy lời đó thì khom người thi lễ.
“Tham kiến chưởng giáo!”
Những đệ tử khác cũng theo vậy nói: “Bái kiến chưởng giáo!”
Chu Dịch khẽ gật đầu.
“Chư phong, chư điện nhanh chóng xây dựng lại tông môn, một năm sau, tiến hành lễ mừng chưởng giáo!”
Nói xong.
Chu Dịch hóa thành đốn quang, bay về hướng Huyền Thiết Quan.
Nhân tiên đạo trường* kiên cố như bảo vật, trải qua trận chiến của chân thần cũng không bị hư hại gì, là một trong số ít động phủ còn nguyên vẹn trên núi.
*道场: đạo trường (nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ)
Khoanh chân ngồi xuống, tư thế trông giống hệt như Thiết Tiên Quân năm đó.
“Chớp mắt ba ngàn năm trôi qua, bần đạo tử tiểu tiểu đạo quân cuối cùng cũng đạt tới đỉnh cao của nhân gian!”
Chu Dịch bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ về đạo đồ sau này.
Bây giờ đã biết thăng thiên là hư ảo, địa vị tiên giới ở trong lòng Chu Dịch đã rớt xuống rất nhiều, trước mắt có hai con đường.
Đầu tiên là thúc chín Kiến Mộc, bù vào lỗ hổng trên trời, hạ thấp căn nguyên trôi đi của thế giới.
Đây là giao dịch ngầm của Chu Dịch và ông trời, sau này cần người đến sửa, không có Chu Dịch thì còn có Thiên Đình, Vu tộc, hoặc những thiên mệnh chi tử khác.
Ông trời không thể cưỡng cầu, nhưng sẽ kín đáo lặng lẽ di chuyển thúc đẩy chiều hướng, mã cho đến khi bổ thiên thành công.
Sau khi Chu Dịch đáp ứng, thừa nhận thiên mệnh, sẽ thu được đủ số lượng tiên thiên linh vật, điều này đảm bảo hắn ta sẽ trăm phần trăm thăng cấp thành Nhân Tiên.
“Ông trời cũng thật là quá kém, để Kinh Lăng Tử nhận ra là được rồi, cũng không thể trực tiếp miễn được lôi kiếp của bần đạo, cũng không thể lập tức đưa cho ta thập dạng bát dạng tiên thiên linh vật...”
Chu Dịch đang nói, đột nhiên tên đỉnh đầu có tiếng ầm ầm truyền tới, ngẩng đầu nhìn lên thì là mây mù đang tụ lại.
“...”
Tay bấm chiêm toán, Chu Dich lập tức biết được lai lịch lôi kiếp, là do nghiệp lực vô lượng trên đỉnh đầu gây ra, ở phàm trần nếu làm quá nhiều việc xấu thì sẽ bị sét đánh!
Nghe thì có vẻ hợp lý hợp pháp nhưng thực chất lại là sự trả thù.
Chu Dịch cũng không sợ, lôi kiếp của nghiệp lực cũng chỉ có thể đánh chết phàm nhân, đối với tu sĩ càng giống như cảnh cáo.
“Vẫn là đồ nhỏ mọn, nói hai câu cũng không được!”
Tiếp tục suy nghĩ con đường tiếp theo vậy, sau khi lấp lỗ hổng trên trời, ranh giới thế giới này sẽ hoàn chỉnh, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với tiên giới, trên thế giới cũng sẽ không còn người thăng thiên.
Theo như Vu thần nói, ranh giới thế giới hoàn chỉnh, Kim Tiên cũng không thể làm gì.
Chân tiên có thể phá giới trộm độ tiến vào, nhưng dưới quy luật vận chuyển của thiên đạo, căn bản không thể lấy đi dù chỉ một sợi căn nguyên của thế giới, thậm chí sau khi chết còn chăm sóc thế giới.
“Thế giới này, thành lồng giam giới tu tiên...”
Lúc này, Chu Dich đứng trước hai lựa chọn.
Cái thứ nhất tự nhiên sẽ theo Bổ Thiên Giáo, sau khi thăng thiên đi đến tiên giới có Bổ Thiên Giáo che chở, cũng không phải là một tán tu không ngân cước.
Lựa chọn này có mạo hiểm, chính là tiên giới quá mạnh, có lẽ có người nhìn thấu Chu Dịch. Chân thần không nhìn thấu được trường sinh đạo quả, nhưng Kim Tiên thì không chắc, hoặc là sự tồn tại mạnh mẽ hơn.
Một khi sinh đạo quả bị lộ, Chu Dịch muốn chết cũng khó!
“Cái thứ hai là ở lại thế giới này trở thành người bất tử...”
Chu Dịch đối với cái này rất động tâm: “Hơn nữa thế giới này từng xuất hiện Kim Tiên, giới hạn không thấp, tương lai nghĩ cách nuốt chửng căn nguyên bên ngoài, cũng có thể tiếp tục tu hành.”
Nhược điểm của phương án thứ hai là thời gian dài dằng dặc, vĩnh viễn vây trong hư không hoặc cảnh giới chân thần.
Dài dằng dặc ở đây, có thể tính bằng trăm vạn năm!
Chu Dịch có thể sống trường sinh không chết, cho đến khi thế giới này bị hủy diệt, cũng có thể ngoan ngoãn ngồi ở thiên động rồi rời đi.
“Thà có đầu gà còn hơn là đuôi phượng! Tệ nhất thì ngoan ngoãn ngồi trong thiên động rong chơi hư không, tùy ý đến một thế giới nào đấy đều có thể lăn lộn đến thoải mái, tại sao phải đến tiên giới làm tiểu đệ người ta?”