“Ta làm tiểu đệ một vạn năm rồi, cuối cùng trở thành đại ca, có điên mới thăng thiên!”
Chu Dịch cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ phương pháp thăng thiên.
Từ khi bắt đầu tu luyện võ đạo, mục đích của Chu Dịch không phải là đột phá cảnh giới, cũng không phải là đánh đánh giết giết, mà là để sống an toàn.
Sau khi sửa lại lỗ hổng trên trời đã an toàn rồi, sao lại còn đi cầu đệ tử chân tiên, kim tiên?
Cái gọi là cảnh giới, pháp lực, ở trước mặt trường sinh đạo quả đều vô dụng, nếu có thể sống yên ổn mãi mãi, Chu Dịch nguyện ý tiêu tán pháp lực hóa thành phàm nhân!
“Đương nhiên, bần đạo làm việc luôn có nguyên tắc, chính là không bao giờ nói nguyên tắc!”
Con đường Chu Dịch định ra chỉ là tạm thời, ngày nào đó xuất hiện tình huống mới, lại làm kế hoạch mới.
“May mà lỗ hổng này do bần đạo đến sửa, đổi thành người khác mới không đáng tin, nhất định sẽ lựa chọn sớm ngày thăng thiên, kẻo có ngày ông trời giết heo*!”
“Kiến Mộc ơi Kiến Mộc, phụ thân ta đây lấy thọ nguyên cung dưỡng, để cái lỗ thủng kia có thể mở ra thì cũng có thể bịt lại...”
....
Một năm sau.
Bổ Thiên Giáo tổ chức lễ mừng chường giáo, dưới sự chỉ đạo của Chu Dịch, làm vô cùng hoành tráng.
Mời đến chư thần Thiên Đình, đại giáo, tu sĩ hoàng triều, thậm chí những tu sĩ có tên tuổi có tu hiệu trong tán tu cũng lần lượt gửi thiệp mời tới.
Quần tiên tụ họp, già trẻ hội tụ.
Chu Dịch phát biểu ‘bắt đầu lại vinh quang Tam giáo, ta không thể thoái thác’ là chủ yếu, lời phát biểu quan trọng.
Người ta nói bất kể chân thần, nhân tiên, phàm, là đệ tử tam giáo, dều có trách nhiệm, có nghĩa vụ, đồng tâm hiệp lực khôi phục ảnh hưởng của tam giáo!
Bài phát biểu nhận được những trành pháo tay nồng nhiệt, với sự ủng hộ của chưởng giáo Tiết Thiên, Linh Sơn Phật Tổ.
Có tin đồn, sau khi nội dung bài phát biểu được truyền đến Thiên Đình, Thiên Đế lại làm vỡ mấy chiếc đèn thủy tinh yêu quý.
Giới tu tiên càng náo nhiệt, lời Bổ Thiên chưởng giáo, trở thành hịch văn tam giáo phản kháng lại Thiên Đình, từng câu từng chữ với nhiều cách giải thích khác nhau được đưa ra.
Chu Dịch là thất đại Thiên Sư, đương nhiên Thanh Vân Quan cũng tham gia náo nhiệt.
Năm đó nhị đại Thiên Sư thứ hai biên soạn ‘Thiên Sư Truyện’ bắt đầu được in ấn trên diện rộng, lưu truyền khắp giới tu tiên.
Tu sĩ sau khi đọc xong mới biết, ba ngàn năm trước sơ đại Thiên Sư phong thần, từng nhường vị Thiên Đế.
“Đây là sơ đại Thiên Sư chuyển thế trở về!”
.....
Thiên Sơn.
Tốc độ tu sĩ xây nhà rất nhanh, chỉ trong vòng một năm, cung điện lầu các đã khôi phục như ban đầu.
Chính điện.
Chu Dịch ngồi khoanh chân, nghiên cứu điển tịch của Bổ Thiên Giáo.
“Pháp triệu hồi chân tiên này, kỳ thực cần dùng linh hồn dẫn đường, đồng thời sử dụng cảm ứng huyền ảo triệu hồi chân tiên lão tổ hiện thân, tương đương với đồng quy vô tận!”
“Nhưng vượt giới triệu hồi, lại có chỗ huyền diệu.”
Chu Dịch đối với việc triệu hồi lão tổ không có hứng thú, mà lĩnh hội làm thế nào để xuyên hai thế giới, liên quan đến bí mật xuyên qua ranh giới thế giới, ở giới tu tiên cũng là một bí thuật hiếm thấy.
Giữa chính điện.
Một bông sen xanh đang lơ lửng trên bầu trời, rễ xuyên qua hư không, khi gió thổi vào phát ra âm thanh xào xạc.
“Được rồi được rồi, bần đạo tụng kinh cho ngươi.”
Chu Dịch thu lại pháp triệu hoán, lấy ra một quyển công pháp tinh mộc tụng kinh, lại giải thích từng câu từng chữ.
Ôn cũ biết mới.
Ngay cả đối với luyện khí kỳ ất mộc quyết, Chu Dịch bây giờ quan sát tụng đọc, cũng có thể lĩnh hội, chẳng hạn như suy diễn pháp môn tiếp theo, chẳng hạn như tối ưu hóa công pháp vận kinh mạch.
Thanh Liên nghe tiếng tụng kinh, cái đầu lắc lư, như si như say.
Chu Dịch thấy nó như vậy liền biết tương lai hóa hình tính khí nhất định sẽ bớt lo hơn nhiều.
“Thiên Đình đã để người ta đập nát hai lần, cũng đã quen rồi, lại đập thêm lần nữa...chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Đây cũng là một giao dịch với ông trời!
Có thể là đề phòng Chu Dịch lấy được chỗ tốt rồi thì chạy trốn, có lẽ nghiệp lực có chỗ dùng, ví dụ như bù đắp công đức của Bổ Thiên Giáo, dù sao Chu Dịch Thiên Đình cũng đánh dấu lên rồi!
....
Điện Lăng Tiêu.
Sương lượn lờ, thụy khí cuồn cuộn.
Thiên Đế ngồi thẳng lưng nhìn các chư thần trong điện, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Người đứng đầu bên trái không phải là Lại Bộ Thượng Thư, mà là chân thần Linh Sơn phụ trách Hộ Bộ.
Người đứng đầu phía bên phải đương nhiên là Chiến Thần Dương Huyền, phía sau mông Dương Huyền là Lại Bộ Thượng Thư Lư Kinh, rụt đầu rụt cổ, làm gì còn dáng vẻ của chân thần nữa, tiếp sau đó là các chân thần của Bổ Thiên Giáo.
Phân nhóm rõ ràng như vậy, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi Thiên Đế nói, đừng trêu chọc ta.
Thiên Đế rất oán hận, mười năm trước chân tiên đến, tựa hồ không nhắm vào Thiên Đình, nhưng làm thay đổi lớn cục diện Đông Thắng Thần Châu.
Ba ngàn nă sau, Thiên Sư cuối cùng cũng ngồi lên vị trí Bổ Thiên chưởng giáo, nguyên nhân kết quả như thể đã được định sẵn.
Dưới phàm có ba vị nhân tiên yêu thánh là huynh đệ, trên trời có chân tiên lão tổ, lại có danh sơ đại Thiên Sư chuyển thế, ba người hợp nhất, chỉ thiếu chiếc hoàng bào trên người thôi!
Thiên Đế có thể nhìn ra, những chân thần khác cũng không mù, trong sáng trong tối ủng hộ Bổ Thiên Giáo.
Tán tu chính thần do đích thân Thiên Đế nâng đỡ sắc phong, cũng không có chút lòng trung thành nào, mắt đi mày lại với Bổ Thiên Giáo, không biết khi nào thì bán chủ cầu vinh!
Kế hoạch ba ngàn năm, một sớm mất đi một nửa!
Thế cục thay đổi nhanh chóng, đỏ như lửa trắng như lau, tựa như Thiên Đế cái gì cũng chưa làm, ngày hôm qua ưu quyền ở ta, hôm nay chính là bại.
“Giới tu tiên, chung quy cũng là nói chuyện bằng thực lực, những thứ khác đều là hư ảo...”