Trong mắt Thiên Đế ánh lên tia nghiêm nghị, thật sự là ép hắn ta đến cực hạn, nếu không thì lật bàn, mọi người đừng mong được chơi nữa.
Lúc này.
Ngọc Thiềm Tử bước ra khỏi hàng, khom người nói.
“Bệ hạ, Thiên Đình không thể không có người kế vị, thần thỉnh nghị thái tử!”
Lập thái tử.
Thiên Đế ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Ngọc Thiềm Tử hồi lâu.
“Trẫm già rồi, nghe không được rõ, ái khanh có thể nói lại lần nữa không?”
“Bệ hạ, xin hãy lập thái tử!”
Ngọc Thiềm Tử không sợ uy ép của Thiên Đế, khom người nói: “Bệ hạ, Thiên Đình không thể một ngày không có Quân, thần cũng chỉ là cân nhắc đến sự yên bình của hàng triệu sinh linh ở Đông Thắng Thần Châu.”
Thiên Đế cười mỉa mai: “Chẳng nhẽ ái khanh lén lút gia nhập Bổ Thiên Giáo rồi?”
Ngọc Thiềm Tử vốn dĩ chỉ là một người phàm, dựa vào việc gian khổ tụng kinh, cuối cùng cũng vượt qua kỳ thi lấy được tiên tịch, sau đó được Thiên Đế xem trọng, chỉ trong thời gian hai ngàn năm đã được hương hỏa phong thần.
Một thần tử tựa như cánh tay như vậy, giờ đây lại hướng về Bổ Thiên Giáo, điều này khiến Thiên Đế càng tức giận hơn!
Tặc tử!
Đều là loạn thần tặc tử!
Thiên Đế nhìn chằm chằm Ngọc Thiềm Tử, nếu tên này còn dám cãi lại hắn, không chừa lại mặt mũi, thì sẽ tìm cớ ném hắn vào trong Thiên lao.
Dương Huyền đứng ra, đứng chắn trước mặt Ngọc Thiềm Tử, nói: “Bệ hạ từng nói, vị trí Thiên Đế sẽ truyền lại cho mẫu thân ta, đáng lẽ nên sớm lập thái tử, sớm tiếp xúc với các việc của Thiên Đình!”
Ngọc Thiềm Tử thở phào một hơi, không nhảy vào nữa, liền vội vàng lui xuống hàng chư thần.
Phía sau là Thanh Vân Quan, Bổ Thiên Giáo và Thiên Đế đấu đá lẫn nhau, nhưng các chư thần trong điện đều nhìn rất lạc quan, dù sao thực lực hai bên chênh lệch cũng quá lớn.
Thiên Đế lạnh lùng nói: “Được được được, trẫm đã nói như thế, vậy thì đưa mẫu thân của ngươi lên Thiên Đình.”
Dương Huyền nói: “Có một số lời không tiện nói rõ, lão tổ tông, lúc nào nên buông tay thì nên buông tay, tránh cho cái gì cũng đều rơi xuống hết!”
Lời này rơi vào tai các chư thần, chính là trần trụi uy hiếp tính mạng, đại để là ngươi không có thể diện, vậy thì sẽ giúp ngươi thể diện!
Đồng tử Thiên Đế co lại, lời nói còn có hàm ý khác, cố ý nhấn mạnh vào ba chữ ‘lão tổ tông’ cực có thể dính dáng đến bí mật trọng yếu nhất của hắn.
“Hôm nay trẫm mệt, chuyện lập thái tử lúc khác lại bàn!”
“Cung tiễn bệ hạ.”
Chư thần khom lưng hành lễ, hai bên đều không muốn dễ dàng xé mặt nhau ra, cuộc đấu này có lẽ sẽ yên lặng kéo dài, có thể kéo dài trăm tám mươi năm cũng không chừng.
Dương Huyền hừ lạnh một tiếng, hóa thành đốn quang, bay về hướng Đào Sơn.
Một lúc sau.
Đốn quang rơi xuống thôn dưới chân núi.
Trong thôn có hai ngàn nhân khẩu, điện Vu thần ở trung tâp mở rộng bốn phương.
Đốn quang của Dương Huyền rơi xuống, trung niên, thiếu niên, trẻ nhỏ trong thôn nhao nhao mở miệng, hoặc cung kính, hoặc nhu mì, hoặc ngây thơ.
“Phụ thân!”
“Cha!”
“Cha...”
Dương Huyền khẽ gật đầu, cười nói: “Tu hành cho tốt, đừng có lười biếng.”
Tất cả đều đồng thanh đáp ứng, trung niên thúc giục thiếu niên, ôm trẻ nhỏ đi đến trường luyện võ, tu hành khi huyết võ đạo.
Khí huyết Vu tộc bẩm sinh cường hãn, trẻ nhỏ vừa hiểu chuyện là có thể ngưng tụ khí huyết, lúc thiếu niên có thể luyện quyết, trung niên là quyết huyệt viên mãn.
Thể chất thiên phú như vậy, nhưng lại không có linh căn.
Theo Vu thần thuật lại, linh căn là thiên phú độc nhất của nhân tộc, có thể cảm nhận được linh khí thế gian.
Thế gian vạn tộc đều có những nét độc đáo riêng, chẳng hạn như huyết mạch yêu tộc, thần lực của Vu tộc, hay Vu thần từng bắt thiên ngoại đến làm khách, hình dạng giống như giun, bản thân không có linh trí, nhưng có thể ký sinh vào trong não của sinh linh, thoái biến thành một sinh linh hoàn chỉnh.
“Tương lai không biết liệu có cơ hội, du hành chư thiên, hiểu biết thêm về trời đất rộng lớn!
Dương Huyền vào điện Vu thần, thắp nén hương cho Vu tổ, đến hậu điện bái kiến phụ mẫu.”
“Sao hôm nay hạ triều sớm vậy?”
Dương Tấn từ Thành Hoàng kinh đô Đại Hằng, đổi thành Sơn thần Đào Sơn, nhìn thì giống như chức quyền bị hạ xuống, nhưng phẩm cấp lại tăng lên ba phẩm, tương lai có cơ hội sắc phong chân thần.
Dương Huyền nói: “Ngọc Thiềm Tử lại nhắc đến chuyện lập thái tử, bệ hạ mất mặc tức giận không vui nên giải tán.”
Dương Tấn nhướng mày: “Đại danh Ngọc Thiềm Tử như sét đánh bên tai, được xưng là tán tu thiên phú vạn năm mới có, là lãnh tụ, tấm gương cho toàn bộ tán tu ở giới tu tiên, sao lại làm khó bệ hạ à?”
Tu sĩ rất khó có thể bị tẩy não, vô luận Thiên Đình tuyên truyền về Ngọc Thiềm Tử thế nào, mọi người đều biết hắn được Thiên Đế cân nhắc, mới có được danh vọng và địa vị như hiện tại.
Nhưng cung không sao cả, mọi tán tu đều mơ ước trở thành Ngọc Thiềm Tử tiếp theo!
“Giới tán tu, ở đâu ra lập trường, chỉ là thấy Thiên Đế già rồi, sớm nương nhờ Bổ Thiên Giáo mà thôi.”
Dương Huyền nói: “Chỉ là Ngọc Thiềm Tử làm sao cũng không nghĩ được, bệ hạ có huyết mạch bí thuật, có thể truyền thừa ý thức, từ lúc tu hành cho đến nay đã gần sáu ngàn năm rồi!”
Thọ nguyên của Nhân Tiên là năm ngàn năm, hơn nữa năm đó thái tổ Đại Hằng chỉ là Thiên Quân hóa thần.
Triệu Dao cau chặt mày, nói: “Chuyện này là thật?”
Từ lúc nghe được tin này, Triệu Dao bị dọa suýt nữa thì sinh ra ma tâm, mặc dù tu sĩ cao tầng không chú trọng vẻ bề ngoài là nam hay nữ, nhưng cũng khó chấp nhận việc lão tổ tông mượn thân xác kéo dài thọ nguyên.
“Ông trời nhắc nhở, sao có thể sai được.”
Dương Huyền trầm giọng nói: “Nếu không phải tam ca được thiên mệnh, rất có khả năng do Thiên Đế tiếp nhận, lúc đó tâm nguyện của hắn thành hiện thực, chúng ta không thể phản kháng!”