Thanh Liên vận pháp lực, biến hóa ra một chiếc đạo bào màu xanh nhạt, đánh giá cách bày trí trong động phủ, rất nhanh liền thu dọn đống lộn xộn kia sạch sẽ, thậm chí những viên đá nguyệt quang đang khảm trên đó cũng đều gẩy xuống.
Sau đó hòa vào trong hư không, biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, đã là ở Tàng Kinh Các của Tiết Thiên Giáo, các trưởng lão phụ trách việc hộ vệ đều đã đi xem náo nhiệt, chỉ còn lại vài đệ tử kim đan, trúc cơ túc trực.
Thanh Liên làm tất cả ngất đi, cũng không phân biệt điển tịch, há miệng nuốt hết tất cả vào bụng.
Sau khi nuốt hết bảy tầng liên tiếp, đến tầng thứ tám, linh quang của trận pháp nhấp nháy.
Đinh đinh đinh---
Tiếng chuông cảnh báo vang vọng Tàng Kinh Các, hàng chục đốn quang hướng nhanh đến, kết quả chỉ thấy Thanh Liên phá vỡ hư không mà chạy.
.....
Thiên Đình.
Điện Lăng Tiêu.
Quần thần đứng hai bên tả hữu, tổng cộng có một trăm hai mươi bảy vị.
Đây đều là những chân thần được sinh ra bởi hương hỏa thần lực từ khi Thiên Đình lập ra cho đến nay, trong đó có hơn chục vị đã tạ hóa.
Trong điện, hầu hết chư thần đã không còn quan tâm đến thế sự nữa, từ bỏ những vị trí bận rộn, thay bằng những thần vị danh dự, chẳng hạn như Thái Bạch Tinh Quân, Nguyệt Hoa Tinh Quân....
Tinh Quân là vị liệt nhất phẩm, nhưng không có thực quyền, chỉ nhận được lượng hương hỏa thần lực cố định để duy trì thân thể chân thần.
Thái Bạch Tinh Quân Bạch Tùy Tâm đứng ở bên trái, xếp ở vị trí thứ năm, phía trên Thiên Đế đang khảng khái sục sôi nói, tựa như trúng tà, trên mặt vặn vẹo thỉnh thoảng co giật.
Long Đức Thần Quân đứng ở bên cạnh truyền tin nói: “Ngươi có chuyện gì thế, chuyện này liên quan đến tương lai của Thần Châu, còn vui tươi hớn hở như vậy?”
“Bần đạo vui chỗ nào chứ, thực là lòng đau, đau muốn mạng!”
Bạch Tùy Tâm ôm ngực, bất cứ ai hàng ngàn năm tích lũy để người khác một lần cuốn sạch, lại thêm điển tịch, bảo khố của tông môn đều muốn đâm vào Điện Linh Tiêu mà chết.
“Vậy cũng không thể hồ náo!”
Long Đức Tinh Quân là chân thần Phật giáp, pháp hiệu Tịch Trinh, tuổi tác gần với Bạch Tùy Tâm, cũng xem như có giao tình.
Bạch Tùy Tâm nhếch miệng nói: “Ta ngữa, cả người đều ngứa...”
Lời còn chưa dứt.
Một đạo ánh mắt lạnh lùng bắn tới, Thiên Đế rầu rĩ nói: “Thái Bạch Tinh Quân đối với trẫm, là có ý kiến gì chăng?”
“Không có, tuyệt đối không có.”
Bạch Tùy Tâm nói: “Lão thần đã theo bệ hạ hai ngàn năm, hết lòng ủng hộ bệ hạ, có ai dám phản đối, thần nhất định sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất!”
Thiên Đế khẽ sửng sốt, trong mắt lóe lên tia cảm động.
Năm đó Bạch Tùy Tâm đang trực ở Thiên Đình, là một cái gia rất khó quản, lại còn hướng về núi Thanh Vân, làm Thiên Đế rất ghét.
Bây giờ xem ra, Bạch Tùy Tâm thật sự trung thành, không giống như những chân thần khác bằng mặt mà không bằng lòng.
“Ái khanh nói như vậy, làm trẫm rất được an ủi, trong ba ngàn năm này không phải là không có ai nhìn thấy thành tựu của trẫm!”
Mắt Bạch Tùy Tâm khẽ chuyển, vuốt mông ngựa nói: “Bệ hạ thành tựu to lớn, lưu danh thiên cổ, người bình thường sao có thể so được. Bần đạo trước kia có chút lỗ mãng, bây giờ mới ngộ ra được, thỉnh bệ hạ khoan dung tha thứ!”
“Ái khanh, hạ triều, cùng đến Thiên Trì câu cá.”
Thiên Đế cười lớn, ánh mắt quét qua các chân thần, nói: “Vậy bây giờ bắt đầu, giơ tay biểu quyết, có nên lập Triệu Dao làm thái tử Thiên Đình hay không!”
“Bệ hạ anh minh!”
Dương Huyền khom lưng hành lễ, dẫn đầu giơ tay.
Chân thần Bổ Thiên Giáo theo sát phía sau, giơ tay phải lên, tán tu chân thần thấy vậy cũng sôi nổi giơ tay ủng hộ.
Ánh mắt Thiên Đế quét qua, ước chừng là một phần ba, còn không ít người giơ tay mới đến khoảng cách một nửa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Thiên Đình có lẽ ít có trung thần, nhưng chân thần các giáo phái lớn, hoàng triều hiển nhiên không muốn Bổ Thiên Giáo chiếm thế thượng phong.
Lúc này.
Chân thần Phật giáo đứng ở bên tả, dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó, giơ tay ủng hộ.
Tăng nhân dẫn đầu giọng nói xa xôi: “Thượng giới tổ sư truyền tin, dòng dõi thiên sư và Phật môn có nhiều nguồn gốc, Tôn Trường Sinh là La Hán của Phật môn, theo lý nên ủng hộ!”
Chư thần đại giáo, hoàng triều nghe vậy, nội tâm chợt lóe lên.
Bọn họ từ trước đến nay đều đứng ở bên lề, tự biết không có khả năng tranh Đế, dứt khoát không cạnh tranh, bên nào có ưu thế thì chạy về bên đó.
Thánh Dương Hoàng Triều, người kế nhiệm tiếp theo, Thánh Dương Chân Thần mới, vị liệt là Đế Quân phương bắc, đại diện cho chân thần hoàng triều, do dự hồi lâu rồi cũng giơ tay phải lên.
Người dẫn đầu đã có quyết định, người phía sau đương nhiên cũng nghe theo!
Lúc này, số người ủng hộ thái tử vừa hay vượt qua số người phản đối.
Thiên Đế cụp mắt xuống, vẻ mặt từ tức giận chuyển sang bình tĩnh, nhìn về phía chân thần Tiết Thiên Giáo, yêu tộc, chậm rãi nói.
“Các ái khanh ủng hộ như vậy, vậy thì lập Triệu Dao làm thái tử, sau khi trẫm... đạo hạnh tiêu tan, sẽ là Thiên Đế kế nhiệm!”
“Bệ hạ thánh minh.”
Chư thần đồng thanh hô, đã được nhìn thấy thời đại Thiên Đế đầu tiên sắp kết thúc.
Nếu như Bổ Thiên Giáo nói đạo lý, có thể đợi Thiên Đế tự hành tạ hóa, không nói đạo lý thì trực tiếp bao vây giết chết, mời hệ hạ thoái vị!
Mấy ngày sau.
Tin tức lan truyền khắp Đông Thắng Thần Châu.
Giới tu tiên lập tức náo động, kết quả này cũng nằm trong dự liệu, cũng lại bình tĩnh đến không ngờ.
Bổ Thiên Giáo và núi Thanh Vân với thế của ba vị nhân tiên, chắc chắn sẽ giành được ngai vị của Thiên Đế, nhưng các tu sĩ đều không ngờ rằng Thiên Đế vậy mà không có bất kỳ phản kháng nào.
Từ ba ngàn năm qua, Thiên Đế là người có dã tâm, ham muốn quyền lực mãnh liệt, cứ như vậy mà buông tay thì không phải tính cách của Thiên Đế.