Linh vật cao nhất luyện hóa thành tế đàn cao chín trượng, rơi ở trong Thiên Trì, nước nhanh chóng khô cạn, lộ ra vô số linh vật rải rác ở phía dưới.
“Cùng triển pháp.”
Nguyên Đỉnh rót thần lực vào tế đàn, tỏa ra thần quang lóa mắt.
Nhiều chân thần cũng thi triển, dựa theo bí thuật sớm đã tu luyện nhiều lần, tất cả hương hỏa thần lực hòa thành một thể.
Vô lượng hương hỏa thần lực thúc động, đỉnh tế đàn xuất hiện mộ quang, khi mộ quang dần ngưng tụ thành thực chất, bộ dáng như hai cánh cửa đóng kín.
Nguyên Đỉnh kinh ngạc nhìn cánh cửa, hắn sớm đã biết cách mở cánh cửa thần giới, nhưng mà mượn pháp đoạt xá chuyển sinh, cũng là một cách trường sinh bất tử khác.
Cho nên Nguyên Đỉnh mới đèn lại phương pháp này dưới đáy lòng, chỉ muốn vĩnh viễn ở thế giới này chiếm giữ vị trí Thiên Đế, nắm giữ quyền hành Thần Châu, đối với cách gọi người thần giới đến không có hứng thú.
“Đáng chết, đây đều là các ngươi ép bần đạo!”
Nguyên Đỉnh khoe rằng trong bốn ngàn năm qua, cống hiến đối với Thần Châu là chưa từng đó, phải nên tiếp tục là Thiên mệnh, vĩnh viễn là Thiên Đế tối cao.
Nhưng thiên ý trêu người, buộc hắn phải lật bàn.
“Bần đạo không làm được Thiên Đế, vậy người khác cũng đừng hòng làm được Thiên Đế, cùng đến thần giới làm chó săn.”
Nguyên Đỉnh vốn là chân thần, vô tình lạc vào thế giới này, hắn hiểu rất rõ kết cấu thống trị của thần giới, thái độ vị thần cấp trên đối với cấp dưới như hắn và toàn bộ thần đều là tay sai chó săn đi thu thập hương hỏa nguyện lực.
Thần giới duy nhất cổ thần, coi toàn bộ thần giới và thậm chí thế giới phụ thuộc thành đồng cỏ, sinh linh giống như bò cừu được nhốt trong đó.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nguyên Đình sau khi lạ vào thế giới này thì không muốn mở ra cánh của thần giới, cũng chịu ảnh hưởng của kết cấu thần giới, đối với quyền hành của Thiên Đế cực kỳ ám ảnh.
“Vốn dĩ, bần đạo muốn làm một người tốt.”
Ánh mắt Nguyên Đỉnh lạnh lùng, tiếp tục nhập hương hỏa thần lực, mãi cho đến khi cánh cửa hoàn toàn kết thành thực.
“Mở!”
Nguyên Đỉnh tay bấm pháp quết, từng đạo linh quang rơi trên cánh cửa.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, hai cánh cửa mở ra một khe hở, hư không bốn phía vặn vẹo sụp đổ, vô tận canh phong từ đó thổi ra.
Chư chân thần có hương hỏa hộ thân, dễ dành ngăn cản canh phong, cẩn thận cảm nhận thế giới đằng sau khe hở.
Hùng vĩ, rộng lớn, tựa như tiên giới!
Một vị chân thần hỏi: “Đây là Thần giới?”
“Chỉ là thoáng qua mà thôi, không tính là kết nối hai giới.”
Nguyên Đỉnh nói: “Chư vị đạo hữu tiếp tục triển pháp, đợi khi cánh cửa thần giới cố định, sau này người thần giới làm thế nào, chúng ta yên lặng chờ là được!”
Chư thần nghe vậy thì thần lực trong cơ thể phóng ra như nước lũ, đổ vào tế đàn.
Cánh cửa thần giới chậm rãi mở ra!
“Huh?”
Một giọng nói từ đó phát ra, chỉ thấy Đồng Tử to lớn xuất hiện phía sau cánh cửa.
Đồng Tử lấp đầy cánh cửa thần giới, đen kịt như thiên nhãn trừng phạt, nhìn xuống tín đồ nhân gian thờ cúng.
Nguyên Đỉnh quỳ xuống, chắp hai tay lại, làm nghi lễ khác hoàn toàn với thế giới này, thành kính nói: “Minh thần vĩ đại, thế giới này có hàng triệu tín đồ cung phụng hương hỏa, ta nguyện dâng nó làm cống phẩm với thần giới!”
“Ngươi rất tốt, có thể làm đệ tử của bản tọa.”
Đồng Tử lộ ra vẻ hài lòng, giọng nói uy nghiêm phát ra từ cánh cửa thần giới.
Nguyên Đỉnh đang muốn tiếp tục nói thì đột nhiên trên bầu trời mở ra một khoảng trống, một cây thiết bổng huyết sắc hướng về cánh cửa thần giới, khe hở vốn đang mở ra liền đóng lại.
Một tiếng gầm gừ từ phía sau cánh cửa truyền đến, nhưng hai thế giới cách xa vô tận, ngay của thần chủ cũng bất lực!
Nguyên Đỉnh tức giận khuôn mặt vặn vẹo: “Tôn Trường Sinh, lại là ngươi!”
Tôn Trường Sinh từ trong khe hở hư không hiện ra, vác thần côn trên vai, cười nói: “Lão tôn và đạo hữu có duyên, hôm nay phải thắm thiết chút chứ.”
Nguyên Đỉnh tức giận nói: “Chư vị đạo hữu, chúng ta hợp lực lấy cái này.”
Mười vị chân thần nghe vậy, hiểu ngầm với nhau rời khỏi Thiên Trì, lặng lẽ nhìn Tôn Trường Sinh và Nguyên Đỉnh đấu pháp.
Viên Đỉnh lạnh giọng nói: “Các ngươi không sợ chết sao?”
Một vị lão giả nói: “Bần đạo càng sợ chết ngay bây giờ, huống chi thiên cơ ông trời đã tiết lộ rõ ràng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tương lai có thể sẽ được chuyển thế.”
“Ông trời, tại sao?”
Nguyên Đỉnh không cam lòng gầm lên, hắn đến hôm nay vẫn không thể hiểu mình đã thua ở chỗ nào.
Tôn Trường Sinh cười hắc hắc nói: “Bần đạo có gì không hiểu, Lão Tôn có thể tiễn ngươi thăng thiên, lúc đấy ngươi đi hỏi một chuyến.”
Lời vừa dứt, thần côn đã lao thẳng về phía Nguyên Đỉnh.
Nguyên Đỉnh dùng cửu trùng thần quang bảo vệ cơ thể, kết quả liền sụp đổ ngay tức khắc, thần thể bị thần côn đập vỡ thành bột.
“Không có Phong Thần Bảng gia trí, ngươi cũng chỉ là một nhân tiên bình thường, Lão Tôn có thể đánh mười người như ngươi!”
Tôn Trường Sinh không đợi thần thân của Nguyên Đỉnh khôi phục, liền đập mạnh vào một nơi nào đó trong hư không, một tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Cuộc chiến kéo dài mấy ngày, hoặc là nói Nguyên Đỉnh bị đánh mấy ngày.
Khí tức Nguyên Đỉnh thoi thóp, trong mắt lóe lên sự tuyệt vọng, tàn ác, đang muốn làm nổ hồn chân thần, kéo cả Thiên Đình bồi táng.
Trên bầu trời mở ra một khoảng trống, Trấn Ma Tháp rơi xuống, phong ấn hồn chân thần bên trong.
Tôn Trường Sinh vung tay thu lại tế đàn và cửa thần giới, xét nát hư không, biến mất.
Thiên Sơn.
Chính điện Bổ Thiên Giáo.
Đốn quang rơi xuống biến thành Tôn Trường Sinh, vung tay ném tế đàn và cửa thần giới xuống.
“Tam đệ, đây là đồ đệ muốn.”
“Đây có phải là cánh cổng có thể mở ra thế giới khác không?”
Chu Dịch vung tay lấy, thần thức quét qua tế đàn, bên trong có rất nhiều hoa văn huyền diệu, khác hẳn với tiên đạo, vu đạo, mặc dù với thuật hương hỏa phong thần có chút tương đồng.