
“Pháp thuật thần thông, thông qua trận pháp cấm chế, mở ra một cánh cổng giữa hai thế giới.”
“Theo như lời vu thần nói, giới hải rộng lớn, các thế giới cách xa nhau vô cùng, cũng lại gần vô cùng, kim tiên đều không thể phá vỡ bức tường ranh giới, nhưng thần giới có thể mở ra thông qua tế đàn, chắc chắc phải có chỗ đặc biệt huyền diệu!”
Chu Dịch cũng dò xét cánh cửa thần giới, do hương hỏa, pháp lực, minh văn tam giáo luyện thành cửa ngõ, do hư hóa thực, trong sâu xa có chỗ huyền diệu.
“Thần giới này, so với tiên giới thì còn sâu hơn nhiều, hy vọng lần cốc mò cò xơi này không gây ra hậu hoạn gì.”
Tiên giới vơ lấy căn nguyên của thế giới này, dựa vào lỗ hổng của ranh giới, nếu pháp thăng thiên hoàn toàn không khả thi, tiên nhân phàm là có cách nghĩ trốn thoát khỏi thế giới này, khoảnh khắc tiếp theo chính là ‘thiên nhân ngũ suy*’.
(*) Thiên nhân ngũ suy [天人五衰] nghĩa là năm tướng suy của người trời, được chia làm 2 loại là Đại ngũ suy tướng và Tiểu ngũ suy tướng.
Phương thức vơ vét của thần giới phức tạp hơn nhiều so với tiên giới, mà có thể cho rằng xây dựng cửa ngõ.
Thiên đạo ý chí đối với những chuyện này không có trừng phạt, chứng tỏ thuận theo quy luật, ngay cả ông trời cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn căn nguyên chảy ra từ cánh cổng thần giới.
“Nếu nghiên cứu và hiểu rõ pháp này, có thể học tập thần giới, mở ra những cánh cửa ở những thế giới khác, không ngừng bổ sung căn nguyên thế giới này…”
“Về phần làm thế nào để tìm kiếm thế giới khác, có thể dựa vào pháp luân hồi!”
Chu Dịch từ trong tay áo lấy ra ‘Kinh luân hồi’ đây là bí điển cao nhất của Phật giáo, có thể tách ra một tia linh hồn để luân hồi chuyển thế.
Người chuyển thế nếu có thể đột phá bí ẩn trong bào thai, đánh thức ký ức kiếp trước, có thể quay trở lại cội nguồn, một thân tu vi, cảm ngộ hòa nhập vào thân thể, nâng cao cảnh giới tư vi.
Kinh này huyền diệu, đề cập tới luân hồi.
Tuy nhiên Phật giáo có người tu hành cũng cực ít, thứ nhất là không thể khống chế thân phận chuyển thế, thứ hai là khó có thể thức tỉnh từ trong bào thai.
Sau chuyển thế không nhất định là người, là người nhưng không nhất định có linh căn, có linh căn cũng không nhất định có thể nhập tiên đạo, nhập được tiên đạo cũng không nhất định có thể thức tỉnh túc tuệ…
Điều kiện trùng trùng chồng lên nhau, trăm ngàn lần triển pháp cũng ít có một lần trở về, thần chí tổn thất.
“Bần đạo lại không giống, thọ nguyên vô tận, theo lý thuyết là chuyển thế vô tận…huống chi là, phân hồn là trường sinh, chỉ cần trên đường không đột nhiên chết đi, sớm muộn cũng có thể thức tỉnh túc tuệ!”
“Dựa theo Kinh luân hồi, mười lần luân hồi sẽ thành La Hán. luân hồi trăm lần sẽ thành Bồ Tát quả vị.”
Chu Dich đối với phương pháp này vẫn còn nghi ngờ, lĩnh hội hơn bốn ngàn năm chưa có thật sự tu hành.
Bí tịch Phật giáo đa số quái dị, phải chứ đựng đạo lý Phật môn, kinh văn, nhưng một khi thi triển nhiều, có thể mơ mơ hồ hồ thành đệ tử Phật môn.
“Chuyện này cần phải cân nhắc lâu dài…”
Ánh mắt Chu Dịch lóe lên, trong đầu mơ hồ có thủ đoạn hạn chế, còn làm cụ thể thế nào thì cần phải cẩn thận hoàn thiện.
Trong điện.
Tôn Trường SInh đi vòng qua Kiến Mộc mấy vòng, kinh ngạc nói: “Không hổ là Thiên Trụ, linh khí tự nhiên xuất hiện, liên quan đến căn nguyên thế giới, bẩm sinh thế này Lão Tôn tự thấy mặc cảm.”
Chu Dịch nói: “Những bảo vật này, căn bản không thuộc về ai cả, sau khi lấp đầy lỗ hổng trên trời sẽ trở thành căn cơ trời đất.”
“Tam đệ, còn cần bao lâu nữa mới lấp đầy được?”
Tôn Trường Sinh gãi đầu nói: “Trước đó, Lão Tôn thăng thiên tiên giới, tìm Sư Tôn.”
“Vậy trước tiên ta chúc nhị ca thuận buồn xuôi gió.”
Trong mắt Chu Dịch đầy ý cười: “Bần đạo thúc chín Kiến Mộc, ít nhất còn cần năm ngàn năm, thọ nguyên của nhị ca dài nên cũng không vội, vừa hay có việc thỉnh cầu.”
Tôn Trường Sinh nói: “Tam đệ cứ nói.”
“Mấy năm nữa, bần đạo sẽ đến chốn cũ.”
Chu Dich khẽ gật đầu: “Nơi đó có một đại ma đầu chiếm cứ, đã ngàn năm trôi qua, ít nhất cũng là nhân tiên, đến lúc đó ta cần đến nhị ca ra tay giúp đỡ.”
Nhân tiên đấu pháp, phá hủy một châu.
Đợi trở về chốn cũ Cửu Châu, vài vị nhân tiên liên thủ đánh úp, đánh cho lão ma đầu hồn phi phách tán.
Hai mắt Tôn Trường Sinh sáng lên: “Trên thế giới này còn nhân tiên khác sao?”
“Là lẽ đương nhiên.”
Chu Dịch nói: “Đông Thắng Thần Châu chỉ là một mảnh đại lục, những vùng đất đại lục khác có tiên đạo truyền thừa, cũng đang phát sinh lịch sử truyền kỳ rầm rầm rộ rộ.”
Tôn Trường Sinh hưng phấn gãi đầu gãi tai, khoanh chân ngồi xuống nói: “Mau kể, mau kể, Lão Tôn ta muốn nghe!”
“Vùng đất đó tên là Cửu Châu.”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Chúng ta hãy bắt đầu từ thành phố nhỏ Đan Sơn, có một tiểu tử tên là Tiêu Thiết Trụ, may mắn có được cuốn công pháp, vào thành phố tu hành…”
Tôn Trường Sinh nghi hoặc nói: “Tại sao lại vào thành phố? Tùy tiện tìm một ngọn núi, cũng an toàn hơn so với trong thành phố!”
“...”
Chu Dịch bất lực, chỉ có thể giải thích một phen, tông môn đã vây hãm linh mạch ở trong thành phố, ở bên ngoài linh khí cực kỳ mỏng manh.
Tôn Trường Sinh nhe răng nhếch miệng nói: “Trên đời còn có tông môn như vậy thật không hợp lý, nếu như Lão Tôn ta mà phát hiện, nhất định sẽ dùng gậy đánh bọn họ thành tro bụi!”
Nhớ lại những cực khổ khó khăn đi cầu tiên năm đó, nếu như sống ở Cửu Châu, nói không chừng chết cũng khó mà vào được con đường tu tiên.
“Trên thế giới này, làm gì có công bằng, Thiên Đình cũng khống chế linh mạch, linh vật, tùy ý tu tiên cũng không phù hợp luật trời, khống chế cũng không kém Cửu Châu.”
Chu Dịch hơi lắc đầu, mặc dù cách xa triệu vạn dặm, chỉ cần là nhân trị thì kết quả đều giống nhau.