Vị Thiên Đế thứ sáu đăng cơ, không phải chưởng pháp Bổ Thiên mà là trưởng lão điện hành pháp.
Thiên Đế đăng cơ không lâu, mượn cớ là Nhật Du Thần dưới trướng Giáp Tự Thái Tuế du hành cấu kết với chân thần làm khai man, chiếm đoạt linh vật khoáng mạch làm của riêng.
Giáp Tự Thái Tuế quản lý không nghiêm, nhốt vào Thiên lao chờ ngày xét xử, Nhật Du Thần trực tiếp đưa đến trảm tiên đài.
Chân thần Thái Tuế bộ Thủy Vân Tử từ chức, từ chủ quản nhất bộ chuyển thành Nguyệt Phá Tinh Quân, quyền hành mất hết, nhưng miễn cưỡng giữ được danh tiếng.
Căn cơ của tân Thiên Đế không ổn định, xu hướng chính trị như vậy sẽ khiến các chư thần liên thủ phản đối.
Tuy nhiên Thiên Đế có xuất thân từ Bổ Thiên Giáo, lại là Thiên Sư đích thân bổ nhiệm, vô luận có bao nhiêu chính thần bị mang đến Trảm Tiên Đài, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.
Tám ngàn năm qua, uy của Thiên Đình đã cắm rễ vào trong huyết mạch, cho dù ngày nào đó có người phản loạn, hắn cũng sẽ tự mình lật đổ Thiên Đế, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến hủy diệt Thiên Đình.
Tử Dương Thiên Đế sau khi tiếp quản Thái Tuế Bộ, hàng ngàn chân thần Thái Tuế tuần tra Thần Châu, thi hành nghiêm ngặt quy định, phàm là ai vi phạm sẽ bị giam vào Thiên lao.
Hình bộ sẽ áp dụng các phiên xét xử nghiêm khắc, từ cách chức quan cho đến xử tử ở Trảm Tiên Đài.
Hàng trăm năm.
Máu cũ ở trên Trảm Tiên Đài còn chưa đông lại, máu mới lại đổ lên.
Lịch Thiên Đế năm 8500, Tử Dương Thiên Đế mượn lý do ma tâm thoái vị, trở thành vị Thiên Đế đầu tiên chưa đầy ngàn năm trị vì.
Sau khi thế hệ thứ hai của Tiết Thiên Giáo lên làm Thiên Đế, lập tức bãi bỏ rất nhiều Thiên luật, giảm số lượng chính thần của Tuế Bộ, khiến các chư thần đang run rẩy thở phào nhẹ nhõm.
……
“Một vạn năm quá lâu, chỉ tranh thủ được ít thời gian!”
Chu Dịch ngồi khoanh chân ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời đầy sao, nhật, nguyệt, cùng nhau tỏa sáng.
“Cuối cùng cũng đợi đến ngày này!”
Tinh quang lấp lánh, ngưng thành lôi kiếp bất ngờ rơi xuống.
Mười đạo tiên thiên linh vật bay ra khỏi tay áo Chu Dịch, liên hoa, lộ thủy, thần thạch, đào tiên…tất cả đều rơi vào trong miệng, hóa thành tiên thiên linh khí cuộn trào mãnh liệt.
Hù!
Thổi nhẹ một hơi, cuồng phong nổi lên khắp trời, cuốn theo lôi kiếp vào trong đó.
Ầm ầm ầm…
Liên tiếp những tiếng động lớn vang lên, đạo lôi kiếp đầu tiên dần dần hóa thành hư không.
Chu Dịch mặt lộ ý cười: “Không uổng công bần đạo khổ hành một vạn sáu ngàn năm, cũng không uổng phí mười đạo tiên thiên linh vật này, uy lực thần thông, không hề yếu hơn nhân tiên.”
Khi đang nói thì lại một trận lôi kiếp rơi xuống.
Chu Dịch tay bấm pháp quyết, thi triển từng đạo thần thông như nước chảy, trong nháy mắt đè bẹp lôi kiếp.
Trong hàng ngàn năm, bí thuật thần thông của Tam giáo, hoàng triều, điển tịch đại giáo, đều đã lĩnh hội một cách thấu đáo, học được ngàn phép thần thông, phép thuật.
Lúc này hàng vạn phép thuật thần thông hội tụ thành dải thất sắc, ngưng thành một đạo thần quang óng ánh.
“Kiếp nhân tiên, chẳng lẽ không có gì hơn thế sao?”
Chu Dịch ngửa mặt lên trời hét lên, như thể trút hết sự cẩn thận nghiêm túc trong một vạn sáu ngàn năm qua, trải qua kiếp nhân tiên, hắn thực sự đứng trên đỉnh thế giới.
Từng đạo lôi kiếp giáng xuống, không thể đột phá được vạn pháp thần quang.
Trên trời, nhật nguyệt tinh đều tỏa sáng rực rỡ, vạn dặm trời đất ngưng đọng thành một bức họa, một đạo lôi kiếp cuối cùng giáng xuống.
Chu Dịch ánh mắt lạnh lùng, trong mắt không chút sợ hãi, trước khi phát động thiên kiếp hắn thập phần cẩn trọng, khi thiên kiếp giáng xuống thì lại không hề sợ hãi.
“Phá!”
Vạn pháp thần quang va chạm với lôi kiếp, thật lâu sau, một tiếng nổ vang vọng khắp vạn dặm.
Chu Dịch đứng trên bầu trời, cuồng phong thổi qua, đạo bào kêu xào xạc.
Trăng sáng lặn đi, tinh tú ẩn náu.
Chân tiên, cuối cùng đã thành!
Bò....ò...!
Tiếng gào của Hoàng Ngưu truyền đến, sau đó là Tôn Trường Sinh, Dương Huyền chúc mừng.
"Cung chúc tam đệ, tam ca!”
Sau đó là Thiên Đình Chân Thần cùng khom người thi lễ, không chỉ là kính nể thực lực, càng đến từ mấy ngàn năm qua Thiên Sư có thể nhịn được quyền thế dụ hoặc.
"Cung chúc Thiên Sư."
Sau đó là đệ tử Bổ Thiên Giáo, đệ tử Thanh Vân Quan, vui mừng nhướng mày hoặc khom người hoặc lễ bái.
"Chúc mừng tổ sư."
Sau đó lại có rất nhiều chính thần, tu sĩ, không một ai không phải là tiếng tăm lừng lẫy tu tiên giới, tiếng chúc mừng cao thấp không đều.
"Cung chúc Thiên Sư, Đường trưởng lão, Bổ Thiên tổ sư..."
"Ha ha ha ha."
Chu Dịch ngửa mặt lên trời thét dài, nhịn không được cảm thấy thoải mái, một vạn sáu ngàn năm qua, cho dù Hoàng Ngưu tấn thăng Yêu Thánh cũng không có thả lỏng.
"Một năm sau, bần đạo bài tiệc ăn mừng ở Thiên Sơn, cho dù người tới là thần hay tiên, là đạo hay phật, là tu sĩ hay phàm tục đều có thể đến."
"Quỳnh tương ngọc dịch, tiên thực linh quả, rộng mở cung ứng."
"Bần đạo có mười vạn đàn vạn năm tiên tửu, yến ẩm tất có trăm vạn khỏa vạn năm linh quả, cho mọi người ăn tận hứng.”
Tất cả mọi thứ đều là linh vật hiếm thấy.
Một vạn sáu ngàn năm tích lũy, một người có thể so với một tông, hơn nữa chỉ lấy được chứ không tiêu hao, bảo vật tích lũy được không phải tông môn có thể sánh.
Giọng nói của Chu Dịch truyền vạn dặm, rất nhiều bình dân bách tính xung quanh Thiên Sơn đều nghe được.
Dứt lời.
Độn quang rơi xuống, dậm chân đi vào Huyền Thiết Quan, ngẩng đầu, hổ hổ sinh phong.
Chính thần, tu sĩ vây xem tứ tán mà đi, truyền bá Thiên Sư yến ra ngoài, nhất định phải kéo tất cả mọi người đến, không thể bỏ qua yến hội cấp truyền thuyết này.
Huyền Thiết Quan.
Chu Dịch bình phục nỗi lòng, năm đạo độn quang rơi xuống trước mắt. Chính là Hoàng Ngưu, Tôn Trường Sinh, Dương Huyền, Thanh Liên và Linh Tham Oa Oa mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân.
"Mời ngồi."