Chu Dịch phất tay, năm cái bồ đoàn rơi xuống, nói: "Hôm nay bần đạo công thành, tất cả nhờ chư vị huynh đệ, sau này chắc chắn có hậu báo."
Từ khi đến thế giới này, Chu Dịch cực ít hứa hẹn điều gì với người sống, phần lớn là nhận lấy uỷ thác của người chết. Lời hứa của một người trường sinh bất tử quá nặng nề, đại biểu vô tận tuế nguyệt sau đó, bởi vậy mới nói trường sinh vô cùng phiền.
Thanh Liên nói: "Sư tôn dạy ta nuôi ta, ân đức này lớn, đệ tử nào có mặt mũi đòi hỏi gì.”
"Thanh Liên, lấy tu vi của ngươi, chắc chắn có thể cảm ngộ thiên đạo.”
Chu Dịch giải thích: "Ngươi chuyển thế, tu hành, nguyên nhân là vì sư giao dịch với thiên địa, cũng có thể nói là không cáo mà lấy, danh phận sư đồ này bần đạo nhận lấy thì ngại!"
Thanh Liên cúi đầu nói: “Đệ tử lấy được trí nhớ kiếp trước, rất nhiều Chân Tiên chinh phạt giới này, người vẫn lạc tính ra hàng trăm. Nếu không phải có sư tôn thì đệ tử khó chuyển thế, ân đức này vượt xa sư đồ."
Kiếp trước của Thanh Liên là Chân Tiên tiên giới, trên lý luận là địch của giới này nhưng mà chuyển thế chỉ nhận ký ức, tương đương với có được điển tịch, cảm ngộ của kiếp trước nhưng bản nguyên vẫn là Tiên Thiên Linh Vật giới này.
Chu Dịch khẽ vuốt cằm, không có cãi, nói: "Sau khánh điển, bần đạo bổ thiên, trước đó nhất định phải phi thăng.”
Sau khi bổ thiên, giới bích hoàn chỉnh.
Sinh linh giới này khó tiến thêm một bước, chuyện Chu Dịch làm có thể nói là đoạn mất tiên lộ. May mắn làm như vậy phù hợp Thiên Đạo vận chuyển, nếu không chỉ chúng sinh oán niệm sẽ khiến cho Chu Dịch mỗi ngày đều bị sét đánh.
Bò....ò...
Hoàng Ngưu lắc đầu, nó không có ý phi thăng chút nào, cho dù Tiên Thiên theo hầu đi tiên giới cũng là thiên kiêu thì nó vẫn muốn ở lại giới này sống hết quãng đời còn lại. Làm bạn tiên trưởng đến khi thọ nguyên hao hết, xấu nhất cũng là hồn phi phách tán mà thôi.
Tôn Trường Sinh vò đầu bứt tai nói: “Tam đệ, ca ca ta phải phi thăng, tương lai nếu có cơ hội sẽ trở lại thăm viếng."
"Tùy thời hoan nghênh.”
Chu Dịch nói: "Nhị ca đi tiên giới, chắc chắn là đi Ma Giáo, hỗ trợ chú ý động tĩnh ba tiên tông. Nếu như có dị thường có thể thi pháp đưa tin.”
Bổ Thiên Giáo có tổ sư hiển linh chi pháp, Tôn Trường Sinh đã tu thành, chỉ cần tiêu hao linh vật thì có thể truyền tin tức xuống.
Tôn Trường Sinh đồng ý: “Đương nhiên, lão Tôn ta không có liên quan gì với tiên giới, thế giới này nuôi ta dục ta, ân như thế, không thể không báo.”
Chu Dịch nhìn về phía Dương Huyền: "Tứ đệ có muốn phi thăng hay không?"
Dương Huyền lắc đầu nói: "Vu tộc sinh trong giới này, đi thượng giới bị người ghét bỏ, huống chi, ta cũng không bỏ được trăm vạn hậu bối.”
Chu Dịch da mặt run rẩy, hắn tận mắt nhìn Dương Huyền một người sáng tạo một tộc, nói: "Thế giới này trong thời gian ngắn khó mà đột phá, rất có thể thọ nguyên của tứ đệ không chịu được."
"Như vậy thì toạ hoá.”
Dương Huyền trầm giọng nói: "Năm đó ta đạp vào con đường này chính là vì làm bạn phụ mẫu, trời xui đất khiến được Vu tộc truyền thừa, làm bạn phụ mẫu mấy ngàn năm.”
"Bây giờ sở cầu cũng tận, tọa hóa cũng được."
"Tứ đệ nói không sai.”
Chu Dịch gật đầu tán thưởng, nhìn về phía đệ tử Thanh Liên: "Đồ nhi phi thăng tiên giới đi, có thể bái vào Bổ Thiên Giáo, nói là truyền nhân Thiên Sư, chắc chắn có thể được chăm sóc.”
Thanh Liên nói: "Cẩn tuân sư mệnh, đệ tử sẽ chú ý Bổ Thiên Giáo, nếu như có dị động sẽ lập tức đưa tin.”
Chu Dịch nhìn Linh Tham Oa Oa, thấy nó không ngừng nháy mắt ra hiệu, kích động muốn há mồm nói chuyện, nhíu lông mày lại nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn phi thăng, có thể đi chung với nhị ca."
"Tiên trưởng, ta không muốn đi tiên giới.”
Linh Tham Oa Oa nói: "Kiến Mộc ngày nào cũng phải bồi dưỡng, chẳng lẽ còn chưa thành thục."
"Cái này sao, bần đạo cũng không biết.”
Chu Dịch chỉ chỉ trên trời: "Ngươi phải hỏi lão thiên gia có phải quên ngươi hay không, hoặc là chờ gốc trong động thiên chậm rãi sinh trưởng.”
Linh Tham Oa Oa thở dài, không ngừng cầu nguyện lão thiên, hi vọng khi bổ thiên Kiến Mộc có thể còn lại một đoạn.
Chuyện phi thăng đã định, khánh điển giao cho chưởng giáo Bổ Thiên Giáo tổ chức.
Chu Dịch nhìn về phía mấy vị Nhân Tiên, Yêu Thánh, vừa cười vừa nói: "Bần đạo đột phá Nhân Tiên, thế giới này khó có địch thủ, không bằng đấu pháp trước khi phi thăng một phen.”
Trước Nhân Tiên, Chu Dịch chăm học thần thông thuật pháp, lại ít khi đấu pháp chém giết.
Sau Nhân Tiên, Chu Dịch bỗng nhiên thu tay, trên đời này vô địch thủ, tương lai phi thăng thì phi thăng, tọa hóa thì tọa hóa, không tranh không đấu đã vô địch một giới.
Một vạn sáu ngàn năm khổ tu, ngay cả cơ hội thử tay nghề cũng không có, bỗng nhiên có cảm giác lãng phí thời gian.
"Tốt tốt tốt."
Tôn Trường Sinh thích náo nhiệt nhất, liên tiếp bổ nhào mấy cái, thân hình bay lên bầu trời.
Dương Huyền nói: "Vậy thì do nhị ca tới trước, người thua dưới, người thắng trên.”
"Rất thiện.”
Chu Dịch thân hình lóe lên, rơi vào cách Tôn Trường Sinh trăm dặm, há mồm phun ra Thần Phong ngập trời.
Vô sắc vô tướng, vô cùng vô tận.
Cuồng phong quét sạch, hư không vỡ vụn, cả mảnh thiên khung hóa thành hỗn độn đen nhánh, giống như có người kéo màn trời xuống.
"Đúng là thần thông."
Ánh mắt Tôn Trường Sinh ngưng lại, nụ cười chậm rãi thu liễm, tam đệ tân tấn Nhân Tiên, thực lực vượt xa dự đoán.
Đả Thần Bổng đột nhiên xuất hiện trong tay, đánh về phía Tiên Thiên Thần Phong, sức mạnh vô cùng vô tận cuốn tới, thổi Tôn Trường Sinh lăn ra mấy trăm dặm trên bầu trời.
"Các tôn nhi, trợ ta một chút sức lực." Tôn Trường Sinh túm lông khỉ, thổi ra hóa thành bốn vạn tám ngàn viên hầu, từng con trong tay cầm côn bổng xích hồng.
Dưới pháp lực có thể xưng vô cùng vô tận gia trì, Đả Thần Bổng trong tay Tôn Trường Sinh kéo dài vạn trượng, còn cao hơn Thiên Sơn mấy tầng, quét ngang thiên khung, đánh nát Thần Phong.