"Quần ẩu như vậy cũng quá không nói võ đức.”
Chu Dịch cảm ứng bốn vạn tám ngàn viên hầu đó, từng con đều có cảnh giới Hóa Thần, chớ nói đồng căn đồng nguyên với Tôn Trường Sinh, cho dù đơn độc kết thành trận pháp cũng có thể liên thủ vây khốn Nhân Tiên.
"Bần đạo cũng thiện lấy nhiều thắng ít.”
Chu Dịch thi triển Tiên Thiên Thần Phong lần nữa, không còn là vô hình vô chất, cuồng phong đột nhiên hóa thành bảy màu sắc. Một màu chính là một trọng thần thông, một đạo quang mang là một môn thuật pháp.
Tôn Trường Sinh ánh mắt ngưng trọng, thân thể đón gió mà lớn, hóa thành vạn trượng cự thần, chân đạp Thiên Sơn, đầu đỉnh thanh thiên, hoành nắm Đả Thần Bổng chống đỡ thần quang bảy màu.
Ầm ầm.
Tiếng sấm liên miên bất tuyệt vang lên ở trên trời, Chu Dịch và Tôn Trường Sinh giằng co, trực tiếp so đấu pháp lực.
Hồi lâu sau.
Tôn Trường Sinh thân hình lấp lóe, rơi vào ngoài vạn dặm, thân hình khôi phục bốn thước, thu Đả Thần Bổng vào tai, luôn miệng nói: "Lão Tôn ta thua, tam đệ quá lợi hại.”
"Đa tạ nhị ca nhường."
Chu Dịch chắp tay cảm ơn, nếu như kiệt lực so đấu pháp lực, mười năm hai mươi năm cũng không ra kết quả.
Nhân Tiên pháp lực gần như vô cùng vô tận, tiêu hao thì công pháp, thần thức vận chuyển, tuỳ tiện nhiếp linh khí trong vạn dặm vào trong cơ thể, khôi phục nhanh hơn bất cứ linh đan gì.
Bò....ò...
Hoàng Ngưu khẽ lắc đầu, tự nguyện nhận thua. Dương Huyền bất đắc dĩ nói: "Tam ca thực lực như vậy, ta cũng không muốn mất mặt xấu hổ.”
Thanh Liên nói: "Môn thuật pháp thần thông này của sư tôn, Chân Tiên cũng không sánh bằng, đệ tử vạn phần xấu hổ.”
Chu Dịch thu hồi thần quang bảy màu, từ thiên khung bay về Huyền Thiết Quan.
"Bần đạo chỉ sống lâu một chút, dung hội quán thông thuật pháp học được, hóa thành Vạn Pháp Thần Quang. Chân Tiên dốc lòng lĩnh hội mấy ngàn năm cũng có thể tu thành, cũng không có gì huyền bí.”
Thanh Liên ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào. Chân Tiên thọ nguyên lâu đời nhưng cũng không phải trường sinh bất tử, hai vạn năm thọ nguyên đa số dùng để tu luyện, nào có mấy ngàn năm dùng để lĩnh hội pháp thuật.
Nhật nguyệt luân chuyển, xuân đi đông tới.
Một năm sau.
Nhân Tiên điển mở ra.
Bổ Thiên Giáo thu trận pháp hộ tông, Thiên Sơn hiển hóa thế gian, tất cả tu sĩ, phàm nhân chạy tới đều có thể đi vào dự tiệc.
Trên núi đình đài trải rộng, mỗi một tòa đình đài đều bày bàn tiệc, liên miên ngàn dặm.
Lúc này.
Thần tiên không còn cao cao tại thượng, cùng ngồi uống rượu đàm đạo với phàm nhân.
Lát sau say rượu, người này chửi vài câu thiên điều khắc nghiệt, người kia mắng vài câu tham quan ô lại, nhìn như chỉ là vô ý nhưng thật ra là lời thật lòng.
Chính điện.
Chu Dịch ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, cười khẽ.
Hoàng Ngưu và Nhân Tiên ngồi bên phải cạnh hắn, đương đại Thánh Dương Thiên Đế ngồi bên tay trái, Chân Thần còn lại dựa theo chức quan mà ngồi.
Bầu không khí trong điện có chút nhiệt liệt, nâng ly cạn chén, gần như không ngăn cách.
Mấy ngàn năm qua, bởi vì Chu Dịch trấn thủ khí vận, quyền thế Thiên Đình vững chắc như núi. Cho dù ngàn năm trước, Thánh Dương Chân Thần xuất thân hoàng triều đăng cơ cũng không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào.
Thiên Đình trải qua rất nhiều kiếp nạn, không ngừng hấp thu kinh nghiệm, học hỏi thuế biến.
Thiên điều ngày càng hoàn mỹ, quy tắc đã thành thục. Lúc này, Thiên Đình vận chuyển càng thêm tới gần Thiên Đạo, ai làm Thiên Đế ảnh hưởng cũng không lớn, cho dù cho con chó ngồi lên cũng có thể duy trì trật tự Thần Châu.
Ngược lại theo quy tắc thành thục, chư thần bắt đầu không ham quyền thế, dù sao có hay không có cũng không khác.
Làm tinh quân, tự do tự tại, trên danh nghĩa vẫn là siêu phẩm, thoải mái hơn quản sự mệt gần chết nhiều.
Chu Dịch và Thánh Dương nâng chén nói chuyện với nhau.
"Chư quân, uống."
"Uống."
Bầy thần nâng chén, đồng nói: "Nguyện Thiên Sư thọ cùng trời đất.”
Chu Dịch trên mặt nở một nụ cười, lại không gật đầu đồng ý, dù cho lão thiên cũng không thể so thọ nguyên với hắn.
Yến hội kéo dài ba năm.
Tu sĩ tham gia yến hội tới rồi đi, về động phủ luyện hóa linh khí trong cơ thể, lại có tu sĩ khác chạy đến, yến tiệc cũng không quạnh quẽ.
Phàm nhân ăn uống no đủ, còn có người đóng gói mang đi. Đệ tử Bổ Thiên Giáo đã chuẩn bị trước, lấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn, bên trong có một phần linh tửu linh quả, trang trí tinh mỹ.
Hào sảng như vậy khiến cho thanh danh Bổ Thiên Giáo ở thế gian đạt đến đỉnh phong trong thời gian ngắn.
Mười năm sau.
Trên đỉnh Thiên Sơn.
Chu Dịch ngồi xếp bằng, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm. Vài ngày trước Tôn Trường Sinh và Thanh Liên liên thủ phá không mà đi, phi thăng tiên giới.
"Lần này đi không biết tương lai có thể gặp lại hay không.”
Tiên giới cũng không phải giới này, Bổ Thiên Giáo cũng không vô địch, Chân Tiên đấu pháp chém giết rất có thể sẽ tác động đến Phản Hư Nhân Tiên, cũng có nguy hiểm đến tính mạng.
Có lẽ thời điểm gặp lại, Chu Dịch chỉ nhìn thấy mộ bia.
Trầm mặc hồi lâu.
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Kiến Mộc, không do dự nữa, tay kết pháp quyết ngưng tụ thành Tạo Hóa Ngọc Lộ.
Ngọc lộ liên tiếp nhỏ xuống.
Mấy ngày sau.
Rốt cuộc Kiến Mộc đột phá vạn trượng, như là tử sắc trụ trời, đứng sừng sững ở trong thiên địa.
Trong nháy mắt khi thành thục.
Kiến Mộc phát ra thần quang sáng chói, hiển hóa khí tức huyền diệu khó hiểu, giống như Phật, giống như vu giống như thần, bao hàm toàn diện lại như hỗn độn, hư vô.
Chu Dịch bị khí tức này lây nhiễm, trước mắt hiện lên vô số thần thông diệu pháp. Rất nhiều nghi vấn của tiên hiền đều hiểu ra, thậm chí còn lập tức ngộ ra rất nhiều kinh văn.
Những năm gần đây muốn ưu hóa Vạn Pháp Thần Quang, bây giờ ngộ ra phương pháp tốt nhất, Âm Dương Ngũ Hành hỗ trợ lẫn nhau, để uy lực Vạn Pháp Thần Quang cao hơn một tầng.