Chu Dịch khẽ vuốt ngực thuận khí cho Tiểu Hỉ Tử: "Đây là chuyện tốt a, Hỉ Tử ca đáp đúng không?"
Mộng tưởng của Tiểu Hỉ Tử chính là hầu hạ bên cạnh bệ hạ, trở thành nhân vật như Hải Công Công, võ đạo tuyệt đỉnh, uy chấn giang hồ triều đình.
"Ta chuẩn bị mười năm, tất nhiên đáp đúng!"
Tiểu Hỉ Tử kịch liệt ho khan mấy tiếng, trên mặt càng lộ ra đỏ sẫm: "Bệ hạ hỏi câu, nội thị khác không người nào có thể hiểu, ta nói có sách, mách có chứng đáp lên, bệ hạ khen ta thông tuệ, ha ha ha..."
Tiếng cười lanh lảnh như cú đêm, nhưng khí tức không đủ nên đứt quãng.
Chu Dịch nghi ngờ nói: "Vậy hôm nay thế này là thế nào?"
"Hôm nay Càn Nguyên Điện luyện ra Kim Đan Trường Sinh, cần Nội Thị Ty thử dược trước."
Tiểu Hỉ Tử nói: "Từ Công Công của Trị Điện Giám tự mình điểm tên ta, nói rằng bệ hạ khích lệ , nên thử dược, vậy mà sau khi dùng đan liền trúng kịch độc!"
"Trúng độc?"
Chu Dịch hoảng sợ kinh hô, hỏi: "Luyện đan kia không phải là muốn hại bệ hạ sao?"
Tiểu Hỉ Tử lắc đầu nói: "Nghe nói đan phương Trường Sinh vốn là không đầy đủ, luyện đan phối dược làm lại từ đầu, ta đây thử đan, lại chỉ có thể chờ chết."
Chu Dịch nhìn khí tức Tiểu Hỉ Tử dần yếu đi, không biết nên giải cứu như thế nào.
Đêm nay không biết xảy ra chuyện gì, Tiểu Chính Tử,Tiểu Viên Tử cờn chưa tan trực, hai người bọn họ công lực thâm hậu, có lẽ có thể trợ giúp Tiểu Hỉ Tử vận công bài độc.
"Ta hận a!"
Con ngươi Tiểu Hỉ Tử bắt đầu tan rã: "Hận không thể tận trung vì bệ hạ, hận..."
Nửa câu sau không nói ra, đã hoàn toàn đứt hơi thở, hai mắt trợn tròn chết không nhắm mắt.
Chu Dịch bị dọa sợ đến tay chân tê dại, đứng ngồi không yên, không biết nên xử lý thi hài như thế nào, dựa theo quy củ trong thôn là để quan tài ba ngày, đợi thân bằng hảo hữu phúng viếng xong, lại tiến vào phần mộ tổ tiên.
Thái giám chặt đứt hương hỏa tổ tông, là đại bất hiếu, không có tư cách tiến vào phần mộ tổ tiên.
Đang thấp thỏm sợ hãi, không biết làm sao, Chu Dịch nghe được tiếng cửa mở, quay đầu lại nhìn chính là Tiểu Chính Tử, Tiểu Viên Tử.
Tiểu Chính Tử liếc nhìn thi hài, trong mắt hiện lên bi thương, nói: "Sáng mai báo lên cho Đô Tri Giám, sẽ phái nội thị tới, đem Tiểu Hỉ Tử an táng trong quan phần."
Tiểu Viên Tử vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Chu Dịch đánh giá hồi lâu, im lặng không lên tiếng trở lại trên giường nghỉ ngơi.
Chu Dịch trong mắt hiện lên tức giận, hắn đã hiểu được, hai người ở bên ngoài chờ không vào cửa, cố ý không giúp Tiểu Hỉ Tử vận công chữa thương.
Lạnh lùng như vậy khiến cho Chu Dịch lạnh lòng!
Tiểu Hỉ Tử tính tình hoạt bát, vui vẻ giúp người, trong ngày thường luôn giúp cùng phòng làm việc, kết quả trơ mắt nhìn hắn chết!
"Cha nói rất đúng, người đi trà lạnh, qua sông đoạn cầu..."
Chu Dịch nằm ở trên giường ngủ không được, một ngày mất đi lão sư và hảo hữu, lại đụng phải thi hài lạnh như băng, cảm thấy gương mặt Tiểu Hỉ Tử hiện lên trước mắt.
Nhắm hai mắt lăn qua lộn lại, muốn chất vấn hai người cùng phòng, lại không nhấc nổi can đảm.
Sáng sớm hôm sau.
Chu Dịch đã dưỡng thành thói quen, bỗng nhiên mở hai mắt ra, tê dại rời giường mặc quần áo.
Tiểu Chính Tử, Tiểu Viên Tử đi ở phía trước, Chu Dịch cúi đầu theo phía sau, đáng tiếc không có Tiểu Hỉ Tử thích tự thoại, dọc theo đường đi lộ ra vẻ rất là an tĩnh.
Xuyên qua từng đạo cửa cung, gặp phải quý nhân đi ngang qua, ba người từ xa đã quỳ xuống hành lễ.
Cẩn thận từng tí quý nhân đi xa, mới đứng dậy tiếp tục bước đi, thà rằng đi trễ không kịp ăn cơm, cũng không thể lễ nghĩa không chu toàn.
Thái giám trong cung địa vị thấp, chỉ là nô bộc của hoàng đế, nhóm quý nhân nhìn không vừa mắt, không cần lý do là có thể kéo ra ngoài đánh chết.
Gần tới nhà bếp.
Tiểu Chính Tử bỗng nhiên nói: "Tiểu Hỉ Tử không nên ra mặt, vấn đề kia của bệ hạ lại không khó, tại sao không có ai đi lên trả lời?"
Tiểu Viên Tử nói tiếp: "Chỉ là không dám thôi, trong cung nhiều vị trí như vạy, một cái củ cải một cái hố, ngươi được bệ hạ tán thưởng, là không phải muốn đem ai đẩy xuống đi?"
Chu Dịch trầm mặc không nói, đáy lòng đã dấy lên sóng to gió lớn.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của Tiểu Hỉ Tử, có lẽ là dục vọng nơi đáy lòng, Chu Dịch cũng có mộng tưởng quyền lực.
Ngày nào đó chấp chưởng một giám, phong quang về nhà, coi như là quang tông diệu tổ không phải sao?
Hôm nay nghe Tiểu Chính Tử, Tiểu Viên Tử nói chuyện, giống như Tiểu Hỉ Tử được bệ hạ tán dương, Từ công công cố ý để cho hắn thử dược, sau đó độc phát thân vong!
Tiểu Chính Tử trầm giọng nói: "Nước trong cung quá sâu, ta không cầu tương lai có bao nhiêu quyền thế, chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, dỗ quý nhân được chút ít ban thưởng là được."
Tiểu Viên Tử gật đầu nói: "Tương lai già rồi xuất cung, cũng có thể bỏ tiền tìm một địa phương ở, tránh cho lưu lạc đầu đường thành tên khất cái."
Chu Dịch vẫn trầm mặc không nói, song sắc mặt trở nên có chút âm trầm lạnh lùng, nhìn không ra hỉ nộ ai nhạc, giống như Tiểu Chính Tử, Tiểu Viên Tử đang đi trước dẫn đường.
Ăn xong bữa sáng, theo thường lệ đi tới thư phòng.
Tiên sinh tiếp tục giảng Đàm Hoa Bảo Điển, so với dạy nhận chữ thì kiên nhẫn hơn chút, nội thị có chỗ nghi hoặc, sẽ giải thích cặn kẽ.
Chu Dịch đem tất cả vấn đề, ghi vào trong tập, đây là phương pháp Tiểu Hi Tử nói cho hắn, giống như gọi là cái gì mà nhớ tốt không bằng viết rối.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng có thể xem là chữ, đổi lại ngoại trừ Chu Dịch ra, không ai hiểu hoàn toàn.
Trở lại phòng.
Chu Dịch bắt đầu lật xem vấn đề đã ghi, quả nhiên, những gì tiên sinh nói trên lớp, đã quên mất hơn phân nửa.