Đọc đi đọc lại, hơi hiểu được.
Đối với khiếu huyệt, kinh mạch, vận chuyển chân khí, có nhận thức mơ hồ, nhưng Chu Dịch không thử tu luyện.
Dù sao dựa theo suy đoán, đây là công pháp hao tổn thọ nguyên!
Mặt trời lên, trăng hạ xuống.
Đảo mắt trôi qua một tháng thời gian.
Tiên sinh giảng xong bí quyết Đàm Hoa Bảo Điển, con ngươi trắng nhiều đen ít, quét qua tất cả nội thị.
"Tốt lắm, sau này không cần lên lớp, đi luyện công cho tốt!"
Phía nam không xa thư phòng, có từng dãy phòng luyện công , từ đó về sau nội thị bắt đầu tu hành võ đạo, một năm sau sẽ căn cứ thực lực võ đạo phân phối khu vực trông coi.
Lên lớp kết thúc.
Nội thị túm năm tụm ba rời khỏi thư phòng, thương lượng đi phòng luyện công nào, thành nhóm kết bè kết đảng sẽ không bị lão nhân khi dễ.
Chu Dịch đem sở có vấn đề ghi vào cuốn tập, một chồng thật dày, đợi đến sau khi tất cả nội thị rời đi, ôm tập đi tới trước mặt tiên sinh, đông đông đông dập đầu lạy ba cái.
"Lạy Tạ tiên sinh."
"Kiệt kiệt kiệt..."
Tiếng cười tiên sinh như cú đêm, trên dưới đánh giá Chu Dịch, nói: "Tiểu tử ngươi rất hiểu chuyện, kiếm ăn bên trong cung này, dập đầu nhiều có thể sống lâu một chút!"
Chu Dịch chống lại ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy cả người lạnh dính, giống như có rắn độc đang bò qua bò lại, khiến người ta không rét mà run.
"Đa tạ tiên sinh dạy bảo."
Vội vàng đứng dậy, giống như chạy trốn rời đi.
Hôm sau.
Chu Dịch đi theo Tiểu Chính Tử, Tiểu Viên Tử, đi tới phòng luyện công giáp thất.
Phòng luyện công lớn năm bảy trượng, dùng ván gỗ cách thành từng phòng đơn, bên trong có nhuyễn tháp, bồ đoàn, lư hương, trên ván gỗ có chữ viết lộn xộn, giống như cảm ngộ võ đạo mà người đi trước lưu lại.
"Gian bên cạnh đúng lúc không ai, Tiểu Dịch Tử lưu lại ký hiệu trên cửa, sau này sẽ không có người tới chiếm."
Tiểu Viên Tử chỉ chỉ một gian, trên cửa có một khối vuông bao lấy hình tròn : "Ngươi phải nhớ kỹ, bên tỏng cung này, thực sự có người tranh giành với ngươi, ta cũng sẽ không quản!"
"Đa tạ Viên Tử ca."
Chu Dịch khẽ khom người, lại khom người với Tiểu Chính Tử ở bên cạnh: "Đa tạ Chính Tử ca."
Vẽ lên ký hiệu, tiến vào phòng đơn, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.
Một lát sau tâm tư bình tĩnh, Chu Dịch hồi tưởng lời mở đầu của Đàm Hoa Bảo Điển, ngưng thần tĩnh khí nghịch hô hấp mười hai tức, từng luồng khí tức vận chuyển trong kinh mạch, cuối cùng trở về đan điền.
Luyện xong một chu thiên, Chu Dịch chậm rãi mở mắt, cảm ứng chân khí trong đan điền.
"Tiên sinh nói qua, làm xong chu thiên, người tư chất ưu dị có mười sợi chân khí, tư chất bình thường năm sợi chân khí, ta ba sợ chân khí thuộc về tư chất hạ đẳng..."
"Nếu Đàm Hoa Bảo Điển là hao tổn thọ nguyên, ta phải hao tổn gấp ba, mới so được với nội thị tư chất ưu dị!"
Chu Dịch mặt lộ vẻ khó xử, mở ở trước mặt hắn có hai con đường.
Một là sống ngắn, cố gắng luyện công, phân phối công việc tốt. Hai là sống dài, công lực nông cạn, chỉ có thể đi tuần tra tường cung.
Suy tư hồi lâu, Chu Dịch lại bắt đầu luyện công.
"Việc tuần tra kiếm không được bạc, càng không có biện pháp xuất cung, cả đời cũng đừng nghĩ gặp được cha nương!"
Dựa theo luật pháp thái giám cấm xuất cung, nhưng có vài thái giám quyền lực lớn, trong thời gian rảnh rỗi có thể trộm đi ra ngoài. Nghe Tiểu Hỉ Tử nói, không ít thái giám ở kinh thành có viện tử, nuôi tức phụ nhi tử mua về.
Chu Dịch không thèm để ý tức phụ, chỉ muốn đón cha nương đến kinh thành, sau đó không cần chịu đói nữa.
"Cho dù thọ nguyên hao hết, cha nương có thể vượt qua ngày tháng tốt đẹp, không tồi!"
Đến bây giờ, Chu Dịch cả ngày đều luyện công, trong đan điền tích góp hơn ba mươi sợi chân khí.
Buổi tối trở lại phòng, lật đi lật lại cuốn tập ghi lại các vấn đề, hồi tưởng bí quyết luyện công mà tiên sinh nói qua, hết sức tăng nhanh hiệu suất vận chuyển công pháp.
Vốn là hai khắc một chu thiên, nửa tháng sau chỉ cần một khắc, nửa năm sau lại giảm phân nửa.
Hôm nay.
Sáng sớm rời giường.
Chu Dịch đi theo sau hai người, yên lặng suy tư bí quyết vận chuyển chân khí.
Tiểu Chính Tử bỗng nhiên dừng bước, Chu Dịch nhất thời không xem xét thiếu chút nữa đụng vào, chỉ nghe hắn nói: "Tiểu Dịch tử, ngươi có phải không chuyên tâm luyện công không?"
Chu Dịch hơi ngẩn ra, mờ mịt không rõ.
Tiểu Chính Tử nói: "Đàm Hoa Bảo Điển hao tổn thọ nguyên, tu luyện càng chịu khó, người già càng nhanh!"
Chu Dịch kinh ngạc nói: "Hai ngươi biết?"
"Chuyện rõ ràng như vậy, người nào không biết?"
Tiểu Chính Tử lạnh giọng nói: "Nếu không phải trong cung quản ta ăn uống, đã sớm chết đói vài lần, vừa ăn uống no đủ, lẽ ra nên vì bệ hạ bán mạng!"
Tiểu Chính Tử nói: "Những nội thị trông coi thành cung kia, cả đời mệt mỏi việc cực, lại làm cho người ta khi dễ, đến chết cũng không xuất cung. Không bằng công lực thâm hậu một chút, được công việc tốt, còn có thể chiếu cố thân thích trong nhà."
"Đa tạ hai vị ca ca dạy bảo!"
Chu Dịch khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, hắn đã đem hết toàn lực luyện công.
Nếu như là lúc mới vừa vào cung, Chu Dịch chắc chắn sẽ đem nghi ngờ nói ra, hiện tại ở lâu lưu lại tâm tư, tính toán đi xem một chút biến hóa sau khi các bạn đồng môn luyện công.
Đến nhà bếp.
Chu Dịch trái phải đánh giá, thấy mấy đồng môn.
Chỉ qua nửa năm, thiếu niên ban đầu mười mấy tuổi, một đám sắc mặt già dặn, đầu tóc đen nhánh biến thành xanh xám. Thậm chí có mặt người trên mặt có nếp nhăn, đầu tóc hoa râm, ánh mắt vẩn đục.
"Chẳng trách hoài nghi ta không có luyện công!"
Chu Dịch đáy lòng lật lên sóng to gió lớn, có mờ mịt, có vui mừng, còn có không biết làm sao.
"Tại sao mình lại không già? Là thể chất đặc thù hay là sống lâu? Nếu để cho người phát hiện dị thường, sẽ có hậu quả gì không? Báo lên cho bệ hạ, có thể nhận được ban thưởng hay không..."