"Những lời như vậy ta nghe nhiều, tất cả mọi người đều ham muốn quyền thế, đâu ai rảnh tới thăm lão già ta?"
...
Năm Hoằng Vũ ba mươi tám.
Tháng chín.
Hoàng đế băng hà ở Dưỡng Tâm Điện.
Hôm sau.
Đương nhiệm thủ phụ Nội Các Dương Tư tuyên đọc chiếu thư truyền vị.
Thái Tôn Triệu Khải vào chỗ, Kiến Nguyên chính thống.
...
Chính thống nguyên niên.
Lãnh cung.
Phòng ốc đổ sụp đã được sửa lại, xây dựng lại còn thoải mái dễ chịu hơn lúc trước.
Công công quản sự Thượng Y Giám tự mình áp hai người hầu đến thỉnh tội, dám lười biếng không giặt đệm chăn, giao cho Chu Dịch tùy ý xử phạt.
Chu Dịch nhìn hai người hầu quỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi, vừa cười vừa nói.
"Chuyện này cũng không lớn, sửa lại là được, xử phạt thì miễn đi!"
Đổi lại hai năm trước, chưa vào lãnh cung, chắc chắn Chu Dịch sẽ không tha, nhẹ thì vả miệng gãy tay, nặng thì kéo ra ngoài đánh chết.
Lão Lộc ảnh hưởng Chu Dịch không chỉ là đọc sách, đề điểm, đa số là tán đi lệ khí một cách vô tri vô giác.
Dữ nhân phát thiện duyên, đối nhân hạ ngoan thủ!
Chỉ có ở vào cao vị ban thưởng ân đức mới có thể thu được hồi báo ngang tầm thậm chí vượt mức, phát thiện tâm cho người ngang vị hoặc cao hơn sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy mình nhu nhược!
Đương nhiên, từ một phương diện khác tới nói, Chu Dịch tuyệt tình tuyệt tính hơn lúc trước.
Lại không có gửi bạc về nhà, chỉ muốn leo đến chỗ cao nhất trong cung, nắm giữ thao thiên quyền thế, hưởng thụ vinh hoa phú quý!
Ngày hôm đó.
Trời nắng chang chang.
Chu Dịch nằm trên bậc thang phơi nắng, chân khí trong cơ thể tự hành vận chuyển.
Lý giải về Quỳ Hoa Bảo Điển thì trên đời không người có thể so với Chu Dịch, thậm chí vượt qua người sáng tác, dù sao ngày đêm khổ tu đến thọ tận tọa hóa.
Một giọng nói quen thuộc lại xa lạ truyền đến.
"Bệ hạ khẩu dụ."
Chu Dịch đứng dậy, thuần thục quỳ xuống đất tiếp chỉ, nhìn thấy người tuyên chỉ lại là Viên công công.
Chính thống đế đăng cơ, sau đó Viên công công chẳng những không có cô đơn mà thăng nhiệm Ti Lễ Giám Đô đốc, địa vị trong Nội Thị Ti gần với mười hai Giám Tổng Đô đốc.
Sở công công từ nhiệm, Tổng Đô đốc chi vị không công bố, Viên công công được xưng tụng đệ nhất thái giám.
"Chúc mừng Dịch công công."
Viên công công nở một nụ cười, nói: "Bệ hạ tự mình hạ điều lệnh, thăng chức Dịch công công làm Trị Điện Giám Đô đốc, chấp chưởng tuyển nhận người hầu trong cung."
Đô đốc!
Chu Dịch mắt hiện lên kinh hỉ, còn cao hơn trong dự đoán nhất phẩm, hoặc là bệ hạ thật sự thiếu người, hoặc là muốn dùng tiền mua chuộc.
"Tạ chủ long ân, nô tỳ sẽ tận tâm tận lực, bảo vệ trong cung an ổn!"
Viên công công nói: "Dịch ca nhi, chúng ta đều hiệu lực cho bệ hạ, sau này phải thân cận nhiều hơn."
Chu Dịch nghe được xưng hô quen thuộc, vội vàng đáp lại.
"Viên Tử ca, năm đó ta mới vào cung, không hiểu quy củ, nhờ có ngài chỉ điểm trợ giúp. Sau này có chuyện gì cứ dặn dò một tiếng, ta sẽ làm ổn thỏa!"
Hai người liếc nhau, đồng thời phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị.
Còn nhớ chín năm trước Bính lục xá, bốn nội thị chữ bối cùng ăn cùng ở, bây giờ chỉ còn lại hai người, đều thành nhân vật địa vị cao trong cung!
Trở lại chỗ ở.
Chu Dịch thu thập đồ đạc, dọn đi Trị Điện Giám.
Chính thống đế cho Đô đốc chi vị, hiển nhiên không yên lòng với nội thị bây giờ, để Chu Dịch đi thanh tẩy một lần, đưa người mới tới bảo hộ bệ hạ an toàn!
Lão Lộc chậm ung dung vào nhà, tự tiếu phi tiếu nói: "Dịch Đô đốc, không cần dọn những thứ rách rưới này, Trị Điện Giám đã chuẩn bị trước cho ngài."
"Lão Lộc, chớ có âm dương quái khí như vậy!"
Chu Dịch cười nói: "Ngươi ngày thường thường nói, áo không như trước, ta sợ Trị Điện Giám cất giấu độc trùng độc châm gì trong đệm chăn mới, nằm lên một cái là xong đời."
Trong cung, người bên cạnh chết là chuyện tầm thường, ngay cả hoàng đế cũng sẽ rơi xuống nước, rơi hố phân, thái giám chết càng nhiều.
Chu Dịch không vì lãnh cung an nhàn mà quên những gì chứng kiến năm đó.
Lão Lộc nghe vậy hài lòng gật đầu.
"Ngươi biết là tốt, đỡ phải ta nhắc nhở, Trị Điện Giám có mấy lão già, có lẽ có thể giúp ngươi..."
Trị Điện Giám.
Hai hàng nội thị đợi ở cổng, từng người mặc áo xám đê đẳng nhất.
Bọn họ nghe nói Đề Đốc Nhân mới tới chưa nhận quan bào, đến lúc đó thấy bọn họ mặc ngăn nắp xinh đẹp, sinh lòng ghen ghét, nói không chừng sẽ dùng bọn họ lập uy.
Xuân tháng ba, gió đã không lạnh, nội thị đang chờ trong lòng phát lạnh.
Quan mới tiền nhiệm, chắc chắn sẽ lập uy, có lẽ dáng dấp không vừa mắt, có lẽ chân phải vào cửa trước, sau đó sẽ dùng trượng đập chết, rơi giếng.
Chuyện này giống như là ngẫu nhiên rút thăm, trúng ai thì người đó sẽ chết.
Tâm lý sợ hãi còn đáng sợ hơn cực hình tra tấn!
Mặt trời lên cao.
Trong lòng nội thị đang chờ mắng như thế nào đi nữa thì mặt ngoài cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, liếc mắt nhìn đồng liêu, xem người nào mặt lộ vẻ không cam lòng, sau đó báo cáo.
Đồng liêu chết rồi, vậy mình cũng không cần rút thăm!
Giờ Mùi.
Tiếng bước chân truyền đến, các nội thị theo tiếng động nhìn lại.
Tầm mười bóng người đi tới Trị Điện Giám, cầm đầu chính là tân nhiệm Đô đốc Dịch công công, những người khác cũng không xa lạ gì, có thư phòng Ôn công công, nhà bếp Thân Công công, trông coi yêm cát Vu công công...
Trị Điện Giám lão nhân già hơn nội thị cổng một hai cái bối phận.
Ngày bình thường không thấy những lão thái giám này, cũng không tranh quyền, các đời Đô đốc sẽ không trọng dụng mà là đề bạt con nuôi tuổi trẻ.
Chu Dịch thấp giọng nói chuyện với Ôn công công, mở miệng ngậm miệng đều là "Tiên sinh", dỗ đến lão thái giám cười khằng khặc quái dị.