Nhìn cũng không nhìn nội thị tả hữu, trực tiếp dẫn theo một đám lão gia hỏa tiến vào Trị Điện Giám.
Bài trí trong điện giống như hai năm trước, ngay phía trước là chỗ ngồi của cha nuôi trước Từ công công, sau này Trịnh công công tiếp nhận, vài ngày trước dính líu tham ô, bị biếm đi làm thủ lăng!
Chu Dịch đứng cách ghế dựa mười bước, dựa theo thói quen trước đây, bây giờ nên xoay người vểnh mông, làm ra tư thế quỳ lạy.
Ngoài miệng nói cát tường, dưới chân tăng tốc mấy bước, nhìn như quỳ trượt ra tầm mười bước, để bày tỏ đạt sùng kính, trung tâm với cha nuôi.
"Đáng tiếc, cha nuôi không đợi được ta phong quang!"
Chu Dịch chậm rãi bước lên, chậm rãi ngồi lên ghế, có lẽ là chế tác tinh xảo, có lẽ là tác dụng tâm lý, chỉ cảm thấy thư sướng thống khoái từ bên trong ra ngoài.
Trải qua hai triều, ta cũng là nhân vật trong cung!
"Chư vị tiên sinh, tiền bối, mời ngồi, năm đó ta ở Trị Điện Giám, may mắn mà có chư vị chăm sóc. Hôm nay được bệ hạ tin cậy, chấp chưởng một giám, còn cần chư vị trợ lực."
"Đa tạ Đề Đốc Nhân!"
Bọn người Ôn công công là lão nhân trong cung, chắc chắn là hiểu được quy củ, cũng không thể bị lấy lòng vài câu mà quên đi thân phận của mình.
Tả hữu liệt tòa, đám người ý cười đầy mặt, chỗ ngồi trong Trị Điện Giám dễ chịu hơn thư phòng, nhà bếp!
Chu Dịch thấy tình hình này, chỉ cảm thấy nhân tính kỳ diệu.
Năm đó ăn cơm ở nhà bếp, đọc sách ở thư phòng từng lấy lòng Ôn công công, Thân Công công, khi đó cũng thật tâm thực lòng nhưng không được đáp lại.
Bây giờ không còn chân tình, lợi dụng lẫn nhau nhưng lại hoà hợp êm thấm!
"Ôn tiên sinh, đa tạ năm đó dạy bảo."
Chu Dịch mở miệng nói: "Ngài lên tiếng để Từ công công nhận lấy ta, có cha nuôi phù hộ ta mới có thể sống yên ổn trong cung!"
"Ta nhìn ra được Đề Đốc Nhân cốt cách kinh kỳ, chỉ thuận tay mà làm."
Ôn công công đổi giọng, thở dài nói: "Sau này ta lại coi trọng một người, không ngờ tên kia tâm tư bất chính, vậy mà mượn tên tuổi ta hại người, vài ngày trước đã bị đuổi!"
Chu Dịch hỏi: "Chẳng lẽ Quế Tử?"
"Đúng."
Ôn công công nói: "Quế Tử cho Chu công công bạc, hãm hại Đề Đốc Nhân đi lãnh cung, vài ngày trước gặp báo ứng, chân khí nghịch chuyển, kinh mạch đều đoạn mà chết!"
Chu Dịch ánh mắt ngưng lại, một câu nhưng nghe được mấy tầng hàm nghĩa.
Đứng mũi chịu sào chính là Chu công công, Đô Tri Giám Đô đốc, cũng là cha nuôi của Chu Dịch, bởi vì chuyện của Quế Tử, sau này chắc chắn là kẻ thù sống còn.
Tiếp theo chính là Quế Tử bỏ mình, đây là Ôn công công nhập đội, hoặc là uy hiếp.
Những lão gia hỏa này tu luyện nhiều thần công diệu pháp, có lẽ chân khí kém xa Chu Dịch nhưng cũng không phải có thể đánh chết một cách dễ dàng được.
Dù sao cũng là hoàng cung, cũng không thể ra tay đánh nhau, hôm nay phá hủy thư phòng, mai phá hủy nhà bếp, như vậy phải là làm mất mặt bệ hạ, kết cục chính là lưỡng bại câu thương!
Hơn nữa người trong cung cũng không tin!
Chu Dịch mới hoà giải với Quế Tử, sau đó chỗ dựa Từ công công rơi đài, Quế Tử lập tức ra tay hãm hại.
"Đây có lẽ là Ôn công công đề điểm, để ta làm việc trảm thảo trừ căn, chỉ có người chết hẳn mới có thể miễn trừ hậu hoạn!"
"Thí dụ như những tên bên ngoài, hôm nay ta lạnh nhạt, nói không chừng ngày nào thất thế sẽ bỏ đá xuống giếng, đương nhiên, cũng bao gồm những lão gia hỏa trong điện..."
Lại có nguyên nhân là minh ngộ, khó trách lúc trước Đô đốc không thích lão gia hỏa mà chọn đề bạt con nuôi.
Con nuôi mặc dù trẻ, có lẽ làm việc không được nhưng có thể miễn cưỡng trung tâm, lão nhân trong cung đã nhìn thấu lâu rồi, không thể lôi kéo được cho nên có thể ra tay thì nên ra tay!
Chu Dịch tâm tư thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt làm ra đủ loại phỏng đoán, đây cũng là kỹ năng phải có khi kiếm ăn trong cung, những người đầu óc không linh hoạt đã chết lâu rồi.
Nghĩ tới đây, cười hỏi.
"Tiên sinh thanh lý môn hộ như vậy, rất có khí khái người đọc sách, Trị Điện Giám này, ngài thích chức vị nào?"
Chính hí tới.
Hai con mắt đục ngầu của Ôn công công hiện lên tinh quang, chậm rãi nói ra: "Ta dạy đọc sách hơn hai mươi năm, viết chữ coi như không tệ, không bằng làm người ghi chép ghi chép công văn điển sổ!"
Những lão thái giám khác nghe vậy, mặt không đổi sắc, lại lắng tai nghe Chu Dịch nói chuyện.
"Rất tốt, rất thích hợp!"
Chu Dịch nhìn ra ngoài, nói lớn: "Miêu công công đi vào, ta có lời muốn hỏi."
Miêu công công lặng chờ ngoài cửa, không dám có bất kỳ kháng cự, làm trái thượng lệnh là tội, có thể lập tức đánh chết.
Cong thân thể đi vào trong điện, tới gần Chu Dịch tầm mười bước, đầu gối đã sát mặt đất, nhìn như một đường trượt quỳ đến trước mặt, đông đông đông dập đầu quỳ lạy.
"Nô tỳ bái kiến Đề Đốc Nhân, chúc Đô đốc phúc như Đông Hải nước chảy dài, thọ sánh Nam Sơn cây thông không già!"
Cái thằng này dám rủa ta chết sớm, quả nhiên đáng chết!
Chu Dịch giống như cười mà không phải cười hỏi: "Miêu công công, ta nghe người ta nói ngươi tham không ít bạc hả?"
"Đây là nói xấu!"
Miêu công công vội vàng giảo biện: "Ta hai tay áo trống trơn, chưa bao giờ tham ô gì hết, Đề Đốc Nhân phải làm chủ cho ta a."
"Ta sẽ không oan uổng bất cứ người tốt nào."
Chu Dịch nói ra: "Vì chứng minh trong sạch cho Miêu công công, ta sai người lục soát chỗ ở một chút, nếu không có tham ô thì sẽ phạt trượng chết người vu cáo!"
"A..."
Sắc mặt Miêu công công trắng bệch, đến lúc này hắn cũng biết mình trúng chiêu, một khi điều tra chắc chắn phải chết.
Thái giám thân thể không trọn vẹn, không thể nhân sự, tiền quyền sắc tam khuyết một, cho nên tham hai cái trước hơn xa người bình thường, làm như vậy để bù đắp thứ mình thiếu thốn.