Chu Dịch tiếp tục nói: "Thủ đoạn bình thường, nô tỳ không thể vặn ngã Chu công công, chỉ có thể ra hạ sách này mới có thể diệt trừ cự tham vì nước!"
Chính Thống Đế hừ một tiếng: "Cho nên trẫm bị mất mặt, còn phải tán dương ngươi?"
"Bệ hạ thứ tội!"
Chu Dịch nghe giọng điệu bệ hạ hòa hoãn lại, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vốn chín mươi phần trăm chắc chắn hóa thành một trăm phần trăm.
"Nô tỳ cũng có tư tâm, năm đó ta cho Chu công công bạc, không ngờ hắn không làm việc..."
"Ngươi rất mang thù!"
Chính Thống Đế quát lớn một tiếng, lửa giận với Chu Dịch biến mất dần, hỏi.
"Ca dao trong kinh là thật? Chu công công hai triều Nguyên lão, nếu ngươi dám nói xấu là trọng tội!"
"Bệ hạ, nô tỳ tuyệt không nói bừa."
Chu Dịch vội vàng trả lời: "Chu công công từ Tiên Hoàng đã bán thuốc trong cung, bình thường Dịch Dung Cao thì cũng thôi đi, nghe nói còn có Hồng Hoa Hoàn, Thụ Sủng Đan loại hình."
"Một viên bán hơn trăm lượng, cung không đủ cầu, mấy chục năm chắc chắn để dành được mấy chục vạn lượng!"
"Hừ!"
Sau khi Chính Thống Đế nghe được hai loại thuốc, có ý quyết giết Chu công công, chỉ là nội thị bẩn thỉu mà cũng dám ảnh hưởng dòng dõi hoàng tộc hưng thịnh, nói.
"Trẫm giao việc này cho ngươi, tra rõ tang ngân Chu công công!"
Chu Dịch mặt lộ vẻ vui mừng, dập đầu nói: "Nô tỳ tuân chỉ."
Chính Thống Đế nói: "Bên ngoài truyền Chu công công tham trăm vạn lượng, nếu số lượng ít, trẫm sẽ truy cứu ngươi vu cáo..."
Chu Dịch tâm tư thay đổi thật nhanh, không hiểu tại sao Chính Thống Đế dặn dò như vậy, lại muốn quét sạch Đô Tri Giám.
Chẳng lẽ bệ hạ cũng thiếu tiền?
"Nô tỳ sẽ tra tới cùng, quét hết tham ô, trả lại bầu trời xanh cho Đô Tri Giám!"
Chính Thống Đế khẽ vuốt cằm, có chút hài lòng với Chu Dịch.
Một không có căn cơ, chỉ có thể trung với mình, hai có thể làm việc, trong khoảng thời gian ngắn đã nộp lên mấy trăm vạn lượng cho Nội Nô, ba là mạnh, tương lai đột phá Tiên Thiên Tông Sư, cũng có thể bảo vệ an nguy trong cung!
"Đi xuống đi, làm việc cho tốt, trẫm sẽ không bạc đãi trung thần."
"Bệ hạ vạn tuế..."
Chu Dịch dập đầu cáo lui, ra khỏi Càn Thanh Cung, thở phào một hơi.
Lưng phát lạnh, đã ướt đẫm mồ hôi, Hoàng đế hỉ nộ khó dò, cho dù có nắm chắc cũng có thể thất bại.
"Cách làm lần này có chút mạo hiểm, nhưng mà ta không ra tay thì chính là chờ Chu công công gài bẫy, càng thêm bị động nguy hiểm, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường!"
Chu Dịch cân nhắc tỉ mỉ, chuyện tới tình trạng bây giờ, gần như đã tuyên cáo tử hình Chu công công.
Lấy được toàn thắng!
Đi qua cửa cung điện, Chu Dịch gọi Khúc Tử đến một bên, hỏi thăm hai ngày này có triều thần nào tới Càn Thanh Cung.
"Hồi cha nuôi."
Khúc Tử cơ linh trí nhớ tốt, nói: "Hôm qua, bệ hạ lần lượt triệu kiến mấy vị trong Hộ Bộ, hỏi thăm số lượng vàng bạc lương thảo trong quốc khố. Hôm nay lại triệu tập triều thần Binh Bộ, dường như bàn tán nhân tuyển quân trận!"
"Hộ Bộ, Binh Bộ!"
Chu Dịch ánh mắt ngưng lại: "Bệ hạ muốn đánh trận?"
Bây giờ Bắc Cương yên ổn, Trấn Bắc Vương suất lĩnh quân qua lại càn quét Dị tộc, dê bò, nhân khẩu giành được đều chuyển đến Khánh quốc, dùng để kiến thiết Trấn Bắc Thành.
Trong chợ có tin đồn Trấn Bắc Thành xây xong, có thể bảo vệ Bắc Cương bình an trăm năm.
"Phía đông Khánh quốc là biển, phía nam là mười vạn đại sơn, ngay cả thế lực ra dáng cũng không có, cho nên chỉ còn lại phía tây ..."
Chu Dịch suy đoán mục đích của Chính Thống Đế, nội thị làm việc không quan tâm đúng sai, lại nhất định phải nhất trí với bệ hạ.
Khánh quốc ở đông Thương Mang Đại Lục, chiếm cứ Tân Hải Bình Nguyên, phía bắc Kim Lang Quốc đã bị hủy diệt, phía tây Dị tộc thành lập Nguyệt Quốc vẫn còn.
"Bệ hạ nhu cầu cấp bách vàng bạc chính là vì tây chinh!"
Chu Dịch mắt hiện ra vẻ hưng phấn, đoán được nhu cầu của Chính Thống Đế, chỉ cần vơ vét được nhiều vàng bạc châu báu thì có thể phù hợp đế tâm, cấp tốc thăng quan.
"Viên Tử sớm biết việc này, một tia phong thanh cũng không có lộ ra."
"Hừ hừ, bạc nhà ta cũng không dễ cầm như thế!"
Chu Dịch ghi lại một bút, lấy từ ống tay áo ra mấy tấm ngân phiếu, nhét vào tay Khúc Tử: "Chuyện làm khá lắm, bạc này cầm về nhà, nghe nói ngươi còn có đệ đệ đi học?"
"Học cho tốt, tương lai thi cử nhân, ta tìm việc ở kinh nha cho hắn!"
"Bái tạ cha nuôi!"
Khúc Tử cuống quít dập đầu, đường đường Trị Điện Giám Đô đốc, kinh nha phủ doãn cũng không dám trêu chọc, tìm việc dễ như trở bàn tay.
"Làm việc cho tốt."
Chu Dịch động viên vài câu, tăng tốc bước chân trở lại Trị Điện Giám, lệnh Ôn điển bộ đưa tới ba bốn mươi người hầu. Từng người đều là hạng người võ đạo cao cường, một người có thể đánh mấy chục người của giám khác.
"Theo ta đi thăm dò Chu công công một chút!"
Chu Dịch gào một tiếng, mấy chục người rầm rầm đi thẳng tới Đô Tri Giám.
...
Đô Tri Giám.
Chu công công thân thể cồng kềnh ngồi lên ghế bành, chậm rãi thưởng thức trà.
Tả hữu hơn ba mươi vị con nuôi, sắc mặt không đồng nhất, đa số lo lắng sợ hãi, số ít con mắt loạn chuyển, muốn bán cha nuôi bảo mệnh.
Lúc này.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, Chu Dịch người chưa đến tiếng tới trước.
"Cha nuôi, Dịch Nhi tới thỉnh an ngài!"
Chu công công buông chén trà xuống, nhìn đám người khí thế hung hăng, bỗng nhiên phát ra tiếng cười quái dị.
"Kiệt kiệt kiệt! Năm đó ta giết cha nuôi, được vị trí này, sớm nên nghĩ đến có hôm nay, nhưng chưa từng nghĩ là ngươi."
Chu Dịch tiến vào điện, trên mặt lộ ra ý cười nói.
"Ta vâng lệnh bệ hạ, thanh tra án tham ô Đô Tri Giám, nhưng mà cha nuôi yên tâm, chỉ cần ngài không có tham bạc thì chắc chắn bình yên vô sự!"
Chu công công hỏi: "Nói một chút đi, làm sao mới tha ta?"