Triệu công công không hổ là lão nhân trong cung, biết những thứ bạc nào phỏng tay, bạc nào có thể lấy!
Chu Dịch hỏi: “Thiên Hương Các có ở kinh thành?”
“Ở ngay Sùng Ninh phường.”
“Đợt son phấn cống phẩm tới khi nào vào cung.”
“Một quý đưa một lần, lại qua hai tháng.”
“Ân.”
Chu Dịch vẫy vẫy tay: “Đi xuống đi, nô gia mệt nhọc!”
Con nuôi nao nao, vốn tưởng rằng mặt sau là thương nghị đối sách, lại cũng không dám dò hỏi nguyên do, quỳ xuống dập cái đầu rời khỏi ngoài cửa.
Chu Dịch ngồi ở trên ghế suy tư hồi lâu, đáy lòng có chủ ý.
“Việc này quan hệ hậu cung, cũng không dám giao cho người khác làm, vạn nhất lộ dấu vết, đó chính là tử tội!”
……
Hai tháng thời gian giây lát lướt qua.
Chu Dịch đánh giá ngày tháng, hướng Tư Lễ Giám xin nghỉ về quê thăm người thân.
Thái giám ký khế ước bán mình, dựa theo pháp luật mất đi lương dân thân phận, thành nô bộc riêng của hoàng gia, trên lý luận không thể về quê thăm người thân.
Như vậy cũng là vì phòng ngừa thái giám cùng ngoại thần cấu kết.
Nhưng mà tới phẩm cấp như Chu Dịch, muốn lén ra cung rất dễ dàng,kthais giám ở cửa cung kia thuộc về Tri Điện Giám.
Hoàng đế biết quản không được ra cung, đơn giản đem việc này làm ân thưởng, chấp thuận thái giám có phẩm cấp về quê thăm người thân, nhưng mà yêu cầu Đề Đốc của Tư Lễ Giám phê duyệt.
Viên công công dò hỏi qua ý của bệ hạ, lập tức chấp thuận Chu Dịch xin nghỉ thăm người thân.
“Ba ngày thời gian, cũng đủ qua lại.”
Chu Dịch lấy ra cung eo bài, thay quần áo của bá tánh bình thường, từ cửa hông hoàng cung đi ra ngoài, một đường xuyên qua rất nhiều phường thị ra kinh thành.
Khi đến cửa đông để ra khỏi thành, Chu Dịch cố ý tỏ rõ eo bài, nói ra thân phận.
Cửa thành quan nhìn thấy thái giám trong cung, cũng mặc kệ có phẩm cấp hay không, thình thịch quỳ xuống bái ngay: “Hạ quan bái kiến Dịch công công.”
“Khặc khặc khặc, không tồi không tồi!”
Chu Dịch vỗ vỗ bả vai của cửa thành quan, năm đó nạn hạn hán nhập kinh thành xin cơm ăn, bởi vì không có tiền giao phí vào thành, để cửa thành quân lớn tiếng quát mắng bạo lực đuổi đi.
Đáng tiếc đã không phải vị kia cửa thành quan, nếu không định dạy hắn sống không bằng chết!
Ra khỏi thành.
Chu Dịch thúc giục chân khí, nện bước mau như tuấn mã, một đường hướng Vạn Niên huyện mà đi.
Vạn Niên huyện.
Láng giềng gần kinh đô và vùng lân cận huyện thành.
Tục ngữ nói, tội ác chồng chất, phụ quách kinh thành.
Thật vất vả phần mộ tổ tiên mạo khói nhẹ khảo trúng tiến sĩ, kết quả phân phối đi Vạn Niên huyện làm huyện lệnh, về quê nhìn kỹ, nguyên lai là phần mộ tổ tiên cháy!
Dưới chân thiên tử, vương công quý tộc kinh quan quan to vô số, cái nào cũng không phải huyện lệnh của Vạn Niên huyện có thể chọc đến.
Cho dù co lại ở huyện thành không làm gì, cũng không tham tài thì vẫn sẽ có họa trời giáng, thí dụ như tiền nhiệm huyện lệnh gặp được án tử, thân binh của Uy Viễn Hầu gia cưỡi ngựa đâm chết thư đồng của Các lão.
Huyện lệnh lâm vào tình thế khó xử, kết quả Các lão gửi một phong thư, bệ hạ phán cả nhà huyện lệnh lưu đày!
Lại hướng lên trên trước ngược dòng, trong mười năm thời gian thay đổi sáu cái huyện lệnh, ba cái biếm quan hai cái lưu đày còn có cái chém đầu.
Cho nên nói, làm quan ở Vạn Niên Huyện là cái cao nguy chức nghiệp!
Hiện giờ tại vị Điền huyện lệnh, lại là bất đồng với tiền bối, dựa vào trong cung có người, vững vàng làm đã hơn một năm huyện lệnh, ngay cả kinh quan án tử cũng dám phán.
Nơi ba mươi dặm về phía đông của Vạn Niên Huyện, chính là An Tề thôn, trong thôn hơn trăm gia hộ gia đình.
Ngày này.
Chu Dịch dùng nửa canh giờ, một đường chạy như điên chạy về trong thôn, tốc độ còn nhanh hơn so với tuấn mã.
Đứng ở trên núi đồi lối vào cửa thôn nhìn ra xa, hai đạo khói bếp dâng lên, đó là nhà địa chủ trong thôn đang nấu cơm, mặt khác nông hộ chỉ ăn hai bữa sớm tối.
“Mười năm, nô gia rốt cuộc đã trở lại!”
Chu Dịch hai mắt rưng rưng, cho dù không sợ thân tình uy hiếp, lập tức muốn gặp đến cha mẹ cũng nhịn không được kích động.
Vận chuyển chân khí, dựa theo trong trí nhớ vị trí, gặp được nhà cũ của nhà mình.
Ba gian gạch mộc phòng trải qua gió thổi mưa xối, nóc nhà đã sụp đổ, hàng rào làm thành trong sân, mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên thời gian dài không người cư trú.
“Sao lại thế này?”
Chu Dịch ngạc nhiên, hắn cho trong nhà gửi bạc, cho dù không làm ruộng cũng đủ ăn uống.
“Chẳng lẽ bị Lưu công công tham ô đi?”
“Làn như thế nào cho phải, tên kia đã đi theo Từ công công chết rồi, ta cũng không có biện pháp trả thù! Huống chi, không có lý do thăm cha mẹ, sao có thể làm những chuyện sau đó……”
Chu Dịch đang ở suy tư, từ đâu đi tới cái hán tử cẩm y, nhìn cách ăn mặc có vẻ là trong thôn phú hộ.
“Ngươi từ đâu ra?”
Hán tử hô quát nói: “Đi loạn trong tổ trạch của Chu gia làm cái gì?”
Chế độ hộ tịch của quốc gia rất khắc nghiệt, không có đường dẫn rời đi thôn trấn chính là lưu dân, tội phạm, quan phủ có thể chộp tới đào quặng, cho nên trong thôn rất ít có người ngoài tiến vào.
Tiếng nói của Chu Dịch rất mỏng: “Ngươi có biết người nhà ở đây đi nơi nào không?”
Hán tử nghe được thanh âm bất nam bất nữ, trong lòng vừa động, cung kính hỏi: “Ngài là Chu gia lão nhị, Dịch công công?”
“Ân.”
Chu Dịch hơi hơi gật đầu, nghe ý tứ này cha mẹ không giống có việc, hẳn là dọn đi nơi khác.
“Bái kiến Dịch công công.”
Hán tử thịch thịch thịch dập đầu lạy ba cái, tư thế đại khai đại hợp, dựa theo trong cung quy củ phải kéo đi ra ngoài đánh chết: “Ta là Lương Bá của ngài, ngài còn nhớ không, khi còn nhỏ ta đã cho ngài một cái bánh mì!”
Lương Bá?