
Chu Dịch hơi thêm suy tư, mơ hồ là có có chuyện như vậy, vội vàng qua nâng dậy.
“Lương Bá mau mau xin đứng lên, nô gia tri ân báo đáp, định cho ngài an bài một công việc tốt để báo đáp ân tình một chiếc bánh!”
“Dịch công công với đại nhân vật gì chứ, tiểu lão nhân ta cũng không dám nhận đâu.”
Lương Bá nghe Chu Dịch tự xưng ta, cũng không dám nói chữ ta, cười nói: “Chu lão đệ đã báo đáp rồi, đem đồng ruộng của nhà Tôn lão bản một phân thành hai phân cho ta cùng nhà em rể ngươi!”
Chu Dịch nghe được Tôn lão bản, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, một cái mục đích khác khi hắn về nhà thăm người thân chính là báo thù.
Năm đó Tôn lão bản hoành hành trong thôn, lũ chó trong nhà không thiếu cắn Chu Dịch, không ngờ cha đã báo thù, còn đoạt thổ địa của Tôn gia.
“Cha ta lấy đâu ra năng lực lớn như thế?”
“Còn không phải dựa vào uy danh của Dịch công công ngài!”
Lương Bá khom lưng dẩu đít, muốn học theo tư thế thân sĩ khen tặng người, ngạnh sinh sinh học thành cuốc đất: “Năm trước, ngài thành trong cung đại nhân vật, Huyện thái gia tự mình tới trong thôn, mời Chu lão đệ dọn đi huyện thành.”
“Bên kia chuẩn bị xong tòa nhà lớn, đã mua mấy chục cái nô bộc, nghe nói Chu lão đệ bị Tôn lão bản khi dễ, cùng ngày liền đem cả nhà hắn bắt vào nhà tù……”
Lương Bá giảng thuật sinh động như thật, mặt mày hớn hở: “Quan hệ của ta cùng Chu lão đệ tốt, chẳng những phân đồng ruộng, còn thành thôn chính, quản chuyện thu thuế trong thôn.”
“Chịu Chu lão đệ ủy thác, rảnh rỗi liền tới nhà cũ đi dạo, miễn cho có kẻ cắp phá hủy phong thuỷ!”
Chu Dịch hỏi: “Chu gia dọn đi huyện thành nơi nào?”
“Thành đông, Chu gia đại viện.”
Lương bá nói: “Đi huyện thành hỏi thăm đều biết, nghe nói có một cái phố cửa hàng thu thuê, ngày thường sinh hoạt có thể so với Hoàng Thượng!”
Chu Dịch ánh mắt lạnh lùng, chân khí vận chuyển, thân hình nhảy lên biến mất không thấy.
……
Vạn Niên Huyện.
Đông phú tây bần.
Chu gia đại viện ở người giàu có khu, ước chừng chiếm cứ hơn mười mẫu, có thể nói đệ nhất biệt thự cao cấp.
Chu Dịch đánh giá cửa, độ cao ít nhất một trượng sáu, khoảng cách quy chế pháp luật của quốc gia là “Thiên tử chín trượng” không xa.
Trên bảng hiệu hai cái chữ triện thiếp vàng: Chu phủ!
“Đây là muốn nô gia bị tru di cửu tộc hay sao!”
Chu Dịch sắc mặt càng thêm âm trầm, sân to cũng liền thôi, chữ “Phủ” lại không phải người bình thường có thể sử dụng, huân quý ít nhất tổ tiên bá tước, chức quan ít nhất tổ tiên tam phẩm quan to.
Du chế chi tội, có thể lớn có thể nhỏ.
Thời điểm bình thường không trị tội, thời điểm mấu chốt đủ để tru di cửu tộc!
Chu Dịch cất bước tiến lên, vừa đến ngoài ba trượng trước cửa, hộ viện đứng ở cửa đã lạnh giọng hô quát.
“Từ đâu ra không có mắt……”
Lời còn chưa dứt hộ viện đã bay ngược đi ra ngoài, đánh vào trên cửa ầm vang một tiếng, miệng phun máu tươi hôn mê qua đi.
Còn lại mấy cái hộ viện sợ tới mức kinh thanh thét chói tai, tè ra quần tứ tán thoát đi, vốn chính là mấy hán tử vô lại nhàn rỗi trên đường, làm sao thật sự đi giữ nhà hộ viện.
Chu Dịch đẩy cửa đi vào, nhìn đến mấy cái hán tử cầm đao múa gậy, nghe tiếng mà đến.
Cầm đầu hán tử chơi bộ chiêu số, còn không có tới kịp hỏi chuyện, chỉ cảm thấy ngực đau nhức, cúi đầu xem ngực chỗ phá cái lỗ thủng.
“Hô hô hô……”
Thống lĩnh thân chết, còn lại như chim muông tán đi.
Chu Dịch chậm rì rì xuyên qua mấy chỗ ngạch cửa, đi vào đại viện hậu trạch, xa xa trông thấy một đám người co cụm ở chính đường.
Ở giữa là một lão hán cẩm y, bên trái ngồi một phụ nhân vừa trắng vừa béo, bên phải là mấy cái quần áo hoa lệ nữ tử, nơm nớp lo sợ nhìn bên ngoài người tới.
Cẩn thận phân biệt hồi lâu, mới nhận ra lão hán cùng phụ nhân đúng là cha mẹ.
Trong lòng hoài niệm, thương cảm sớm đã tan hết, Chu Dịch chân khí vận chuyển bài trừ vài giọt nước mắt, quỳ gối ngoài cửa nói.
“Hài nhi Chu Dịch, bái kiến cha, nương!”
“Chu Dịch……”
Chu phụ nao nao, cẩn thận phân biệt trong viện đầu tóc hoa râm lão giả, mơ hồ cùng trong trí nhớ có chút tương tự, thử thăm dò kêu một tiếng: “Nhị Oa Tử?”
“Ai.”
Chu Dịch nhẹ giọng đáp ứng, đây là hắn nhũ danh, hốt hoảng mười năm chưa nghe qua.
“Thật là Nhị Oa Tử!”
Chu phụ tức khắc mặt lộ vẻ vui mừng, đẩy ra tả hữu chạy ra đi, ở Chu Dịch trước người ba bước ngoại chợt dừng lại, có chứa vài phần sợ hãi hỏi: “Có cần phải dập đầu không?”
Chu Dịch lắc đầu nói: “Ta là nhi tử của ngài, nên dập đầu cho ngài.”
“Không cần không cần.”
Chu phụ trải qua ngừng ngắt này cũng không có tâm tư ôm, vội vàng thúc giục nô bộc trong nhà.
“Đi nói cho nhà bếp, bãi yến, bãi yến!”
“Đi huyện nha thông tri Đại Lang, đệ đệ hắn đã trở lại……”
Chu gia đại viện trên trăm nô bộc, nghe nói Dịch công công trong truyền thuyết trở về, trong lòng sợ hãi biến mất, một đám đi đường đều mang theo gió, cùng người ta nói lời nói khi thẳng thắn sống lưng.
Đến nỗi kia hai cái hộ viện chết thảm kia đương nhiên là không người hỏi thăm, đã có người rửa sạch sẽ mặt đất.
Chắn đường của Dịch công công, chết là xứng đáng!
“Nhị Oa Tử, mau tiến vào.”
Chu phụ lôi kéo Chu Dịch vào nhà, ngồi xuống vị trí ở giữa, chính mình thì bồi ngồi một bên.
Đôi tay to mọng của Chu mẫu chống nạnh, đứng tại phía sau Chu phụ, mắt lạnh đảo qua mặt khác nữ tử, hận không thể xé nát miệng của những tiểu hồ ly tinh này.
Chu Dịch ở trong cung xem quen rồi ánh mắt, trong nhà những chuyện này, không cần phải nói cũng đoán thất thất bát bát, cố ý hỏi.
“Cha, vài vị này là ai, sao ta chưa thấy qua?”
“Các nàng à……”
Chu phụ sắc mặt ửng đỏ, nói: “Ta xem Chu gia hương khói đơn bạc, liền lại cưới mấy cái thiếp, sinh nhi dưỡng nữ, Nhị Oa Tử gọi di nương là được.”