Tri Điện Giám.
Chu Dịch đang chậm rì rì phẩm trà.
Viên công công xông tới, vội vã thúc giục.
“Bệ hạ triệu kiến, sự tình khẩn cấp, Dịch công công mau chút đi.”
Hai người thúc giục chân khí, ở trong cung bay vút, rất nhanh đã tới Dưỡng Tâm Điện.
Tiến vào trong điện.
Chu Dịch ba quỳ chín lạy hô to vạn tuế, yên tĩnh chờ bệ hạ nói tiếp, kết quả không có bất luận cái động tĩnh gì.
Chính Thống Đế kinh giận chưa tiêu, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói.
“Trẫm đem trong cung an nguy giao cho ngươi, tối hôm qua thế mà bị người đầu độc, ngươi cô phụ trẫm tín nhiệm như thế sao?”
“Đầu độc!”
Chu Dịch hoảng sợ ngẩng đầu, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ngay sau đó thịch thịch thịch dập đầu: “Bệ hạ, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết……”
Chính Thống Đế cẩn thận đánh giá Chu Dịch, biểu tình không giống ngụy trang, lửa giận trong lòng thoáng tiêu giảm.
Tri Điện Giám hộ vệ trong cung, nếu như Chu Dịch có dị tâm, thậm chí có thể liên thủ hoàng tử ngoài cung, làm việc đại nghịch bất đạo.
Đương nhiên, trong Tri Điện Giám tất nhiên sẽ có nhãn tuyến của Chính Thống Đế, thậm chí những cái lão thái giám đó, trong đám con nuôi thì có người trong lén lút hướng bệ hạ truyền lại tin tức.
“Đứng lên đi.”
Chính Thống Đế vẫy vẫy tay, nói: “Việc này giao cho ngươi đi tra, ba ngày, vô luận là người hạ độc vẫn là người phía sau màn, đều cần thiết có kết quả!”
Chu Dịch kiềm chế trong lòng vui mừng, sợ hãi lại cảm kích nói.
“Bái tạ bệ hạ long ân!”
Điện Dưỡng Tâm.
Chu Dịch khom người kui ra ngoài.
Chính Thống Đế nhìn thân ảnh biến mất kia, đột nhiên dò hỏi Viên công công hầu hạ bên cạnh.
“Tiểu Viên Tử, ngày cống phẩm vào cung, vừa lúc ở ngoài thăm người thân, ngươi nói xem có phải hắn bỏ thuốc độc hay không?”
Viên công công hoảng sợ biến sắc, suy nghĩ thay đổi rất nhanh, cân nhắc xem lúc này nên nói như thế nào.
Rốt cuộc có phải Chu Dịch hạ độc hay không không quan trọng, quan trọng là phải trả lời hợp với ý của bệ hạ, nói sai sẽ đánh mất thánh quyến.
Chỉ suy nghĩ ba giây, Viên công công đã có đáp án, thé giọng nói.
“Bệ hạ, ta cho rằng Dịch công công có hiềm nghi nhất định, chỉ cần là người có khả năng nguy hại đến bệ hạ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Chính Thống Đế gật đầu, rất vừa lòng với câu trả lời này.
Tối hôm qua trúng độc hôn mê nửa canh giờ, cho dù ngự y đảm bảo nhiều lần không có hậu hoạn gì, nhưng lúc này nhớ lại vẫn còn sợ hãi.
Nghiệp lớn trong lòng chưa hoàn thành đã thua dưới mưu ma chươc quỷ, thật sự chết không nhắm mắt.
Lúc này.
Công công gác ngoài cửa bẩm báo: “Bệ hạ, Kỷ chỉ huy sứ Trấn Phủ Tư cầu kiến.”
Chính Thống Đế nói: “Bảo hắn lăn vào đây.”
Kỷ Nhạc cuộn tròn trên mặt đất lăn lộn vào trong giống như bóng cao su, đến trước mặt Chính Thống Đế thì ba quỳ chín lạy: “Bệ hạ bị chấn kinh, thần đáng chết vạn lần.”
Án Yên Chi đến từ cống phẩm ngoài cung, tìm căn nguyên nguồn gốc không liên quan gì đến Chu Dịch, trách nhiệm thuộc về bộ môn của Trấn Phủ Tư.
Chính Thống Đế lạnh lùng nói: “Đã điều tra xong chưa?”
Kỷ Nhạc dâng lên tấu chương, nói: “Bệ hạ, đây là tất cả hành trình sau khi ra cung của Dịch công công, không ai dám thả lỏng giám thị hắn.”
Chính Thống Đế nhanh chóng lật xem, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng quát lớn.
“Một nội thị nho nhỏ trong cung nhưng quan lại địa phương lại nịnh bợ như vậy, không có khí khái của người đọc sách. Hắn về nhà thăm người thân hay đi cướp đoạt, không ra thể thống gì.”
Đọc thấy Chu Dịch quát mắng Điền huyện lệnh, yêu cầu chỉnh đốn và cải cách du chế, Chính Thống Đế rất vừa lòng.
Tiểu Dịch Tử chỉ hơi tham chút nhưng lại biết tôn ti, trung tâm đáng khen.
Kỷ Nhạc dò hỏi: “Bệ hạ, có cần điều tra án tham ô của Dịch công công hay không?”
Chu Dịch là một trong các nội thị có quyền thế nhất trong cung, hai tư đấu tranh gay gắt đã lâu nên cũng trở thành trọng điểm theo dõi của mật thám, cho nên hôm nay mới có thể nhanh chóng dâng lên chứng cứ tham ô như vậy.
Chính Thống Đế liếc nhìn Kỷ Nhạc, hai tư đấu tranh là chuyện tốt, nhưng nếu vậy mà chậm trễ việc điều tra án Yên Chi thì đầu óc lại không đủ linh hoạt.
Dù sao cũng là vội vàng lên ngôi, bí mật mang theo người bên cạnh không đủ, Kỷ Nhạc có thừa trung tâm nhưng năng lực lại không đủ.
“Xóa bỏ công danh của Điền Húc, giao cho Hình Bộ phán quyết.”
Chính Thống Đế nói: “Thu hồi nhà cửa, ruộng đất của Chu gia, chuyển Chu Dịch đến làm quản doanh ở thiên lao.”
Đáy mắt của Viên công công hiện lên sự ghen ghét, rõ ràng chứng cứ tham ô vô cùng xác thực như vậy nhưng không những không làm Chu Dịch mất đi thánh quyến, ngược lại còn thăng chức quan.
Quản doanh thiên lai, đó là chức quan vào phẩm, so với tư thì khác nhau như trời với đất.
Mặc dù Kỷ Nhạc phản ứng chậm, hiện tại cũng lấy lại tinh thần, bệ hạ yêu cầu Chu Dịch làm việc, tạm thời không động đến hắn.
“Thần tuân chỉ!”
…...
Trị Điện Giam.
Lão thái giám và các con nuôi hội tụ lại.
Chu Dịch ngồi ngay ngắn ở đầu, mỉm cười phẩm trà, nghe mọi người nghị luận nên bắt lấy Ngự Dụng Giam như thế nào.
Thân tộc của Triệu công công vị nghi ngờ có liên quan đến án Yên Chi, chắc chắn sẽ bị xét nhà diệt tộc, yêu cầu cẩn thận phân chia là những cống phẩm kia.
Chỉ cần làm buôn bán về mảng cống phẩm đều có chỗ dựa lớn trong triều đình.
Những người có thể xét nhà phải giữ lại, đây là một vấn đề khó giải quyết.
Còn những thương nhân không có chỗ dựa không nằm tỏng phạm vi thảo luận lần này, đã chủ động xét nhà lưu đày, uy nghiêm của bệ hạ không thể xúc phạm.
Có một câu nói của Viên công công rất đúng, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
“Đại nhân, cống phẩm trong cung có rất nhiều loại, chúng ta ở đây thảo luận ba ngày ba đêm cũng không rõ đó là nhà ai.”