Triệu công công nao nao, cuối cùng nhìn Chu Dịch với ánh mắt tán thưởng: “Thảo nào ta thua trong tay ngươi, quả nhiên không giống người bình thường.”
Trong lúc nói chuyện thất khiếu đổ máu mà chết.
Chu Dịch sợ hãi liên tục lùi về sau, ra lệnh nội thị tiến lên tra xét, thì ra trong nước trà có độc.
“Tất cả mọi người bắt lấy cẩn thận lục soát nhà cho ta.”
Một lúc sau.
Nội thị tìm được một kim bài miễn tử ở dưới giường Triệu công công, bên trên có ghi lai lịch của kim bài.
Vì chiến công hiển hách của Cảnh Vương, Thái Tổ đã phát bằng chứng này có thể miễn mọi tội lớn ngoài tạo phản!
…...
Ba ngày sau.
Điện Dưỡng Tâm.
“Bẩm bệ hạ, thần đã điều tra rõ án Yên Chi, người liên quan đến vụ án đã bị nội thị cầm thẻ bài của Trị Điện Giam bắt giữ.”
Chu Dịch quỳ gối trong điện, hai tay dâng lên tấu chương.
Viên công công đi đến cầm lấy tấu chương, liếc nhìn Chu Dịch một cái, trong ba ngày này trong cung ngoài cùng có động tĩnh rất lớn, cửa chợ cũng chém đầu suốt ba ngày.
Còn có hơn một ngàn người bị áp giải đến kinh thành, đều lấy tội mưu nghịch, tham ô xét nhà chém đầu.
Lúc trước cảnh cáo Trị Điện Giam, gió lốc còn chỉ ở trong cung, sau Yên Chi án, từ cung vua đến ngoài đình, không ai không biết đến Dịch công công tàn nhẫn độc ác.
Chính Thống Đế tiếp nhận tấu chương, liếc nhìn vài cái, hắn đã biết trước mọi chuyện trong qua Trấn Phủ Ty.
Dựa theo tấu chương của Trấn Phủ Ty, hậu duệ của Cảnh Vương không cam lòng xuống dốc, liên thủ với một hoàng tử, ý đồ làm chuyện xấu.
Trong tấu chương, Chu Dịch không dám nói quá rõ như vậy, chỉ nói qua thân phận của Triệu công công, lại dâng lên kim bài miễn tử, sửa tru di chín tộc thành lưu đày Bắc Cương.
Chính Thống Đế nhanh chóng lật danh sách án, hắn không để ý chết bao nhiêu người, trực tiếp nhìn về phía đồ đoạt được khi xét nhà.
1500 vạn lượng!
“Làm rất tốt.”
Chính Thống Đế hơi gật đầu, nhiều ngân lượng như vậy đủ cho đại quân sử dụng, còn có thể thừa hai ba trăm vạn lượng sửa chữa cung điện.
“Trẫm nghe nói không ít người đưa sợi cho ngươi?”
“Bệ hạ, nô tỳ sợ hãi.”
Chu Dịch liên tục dập đầu, nói: “Nô tỳ cẩn tuân luật pháp quốc triều, không tiếp xúc với ngoại thần, một sợ nô tỳ cũng chưa nhận, tất cả đều từ chối ở ngoài cửa.”
Trải qua sự dụ hoặc của sổ sách, Chu Dịch bừng tỉnh hiểu ra,
Căn cơ của sự tín nhiệm của Chính Thống Đế, chỉ sợ vũ lực đứng thứ hai, không hề căn cơ mới đứng đầu.
Một khi mượn án Yên Chi cấu kết với ngoại thần, sợ rằng lập tức sẽ mất đi thánh quyến, thậm chí có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không dám thu sợi của bất kỳ kẻ nào.
Đương nhiên Chu Dịch biết ai đưa sợi, đồng thời thương nhân đó cũng nằm ngoài phạm vi xét nhà.
Chính Thống Đế khịt mũi, nói: “Có công sẽ có thưởng, từ nay ngươi từ là Đề Đốc giám thị Ngự Dụng Giam, sau này làm việc cho tốt.”
“Cảm tạ bệ hạ, bệ hạ vạn tuế…”
Chu Dịch vô cùng vui mừng, mọi chuyện thuận lợi hơn trong dự tính, còn tưởng rằng phải nâng đỡ một con rối đi Ngự Dụng Giam.
“Lui xuống đi.”
Chính Thống Đế vẫy tay, Chu Dịch vui vẻ rời đi, quay đầu nhìn về phía Viên công công đang đen mặt.
“Tiểu Viên Tử, ngươi thấy sao?”
“Bệ hạ, tam giam Đề Đốc, quốc triều chưa từng có chuyện này.”
“Hộ vệ chưởng quản Trị Điện Giam, ra vào Ngự Dụng Giam, quản lý nội khố Đô Tri Giam, Dịch công công có quyền lực mạnh hơn Đề Đốc.”
Địa vi của mười hai Đề Đốc Ty tôn quý, lại không thể trực tiếp can thiệp Đề Đốc các Ty khác, một khi trên dưới có dị nghị, cần đăng báo để bệ hạ quyết đoán.
“Những việc trẫm làm cũng là những gì tiền triều không có.”
Chính Thống Đế chậm rãi nói: “Trẫm yêu cầu một người cầm đao, Tiểu Dịch Tử rất thích hợp, chỉ cần trung tâm làm việc, vì người dân Quốc Khánh, cho hắn một chút quyền thế không là gì cả.”
“Bệ hạ anh minh.”
Trong mắt Viên công công hiện lên sự vui sướng, đã đoán trước được kết cục của Chu Dịch, tương lai sẽ bị đẩy ra để dẹp yên lửa giận của nhiều người.
…...
Trị Điện Giam.
Chu Dịch nhìn chằm chằm ba kim ấn trên bàn, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
“Qúa thuận lợi, bệ hạ dễ dàng để ta làm Đề Đốc tam giam, cũng không sợ xảy ra chuyện?”
“Về trung tâm, bối cảnh, ta đều không hợp yêu cầu, so với đám lão nhân trong cung, ưu thế duy nhất của ta là… Dám giết người, dám xét nhà!”
Nghĩ đến đây, Chu Dịch loáng thoáng bệ hạ muốn chính mình làm cái gì.
“Một thanh đao giết người, nhưng trên đời này làm gì có đao vĩnh viễn?”
Lúc này.
Con nuôi vội vã đi vào, nhỏ giọng bẩm báo: “Cha nuôi, cuối cùng cũng tra được nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu.”
“Nói.”
Chu Dịch dừng suy nghĩ, trong lòng đã dần hướng về phía Hoàng Hậu, chính mình có thể làm đao, nhưng không nghĩ ngày nào đó trở thành người bình ổn lửa giận của dân.
“Không ngờ nương nương là nữ tử giang hồ…”
Con nuôi nói: “Nghe đồn lúc tiên hoàng còn ở, bệ hạ bị hạch tội, trên đường lưu đày đến Bắc Cương bị sơn tặc cướp bóc, một mình Hoàng Hậu nương nương cầm kiếm cứu cả nhà bệ hạ.”
“Hử?”
Chu Dịch nhướng mày, vô thức phủ định lời đồn này, trong Quốc Khánh sao có thể có sơn tặc, dám có gan tấn công cấm quân áp giải hoàng thái tôn.
“Cũng không phải không có khả năng, có lẽ do vài vị hoàng tử diệt trừ hậu hoạn.”
“Nhưng ta chưa bao giờ tin tưởng vào anh hùng cứu mỹ nhân, suy luận đáp án dựa theo lời của lão Lộc, ai có được lợi ích thì người đó phục trách…”
Chu Dịch lập tức nhận định sơn tặc bắt cướp là kế hoạch của Hoàng Hậu, cho dù không có chứng cứ gì cả.
“Thảo nào Hoàng Hậu nương nương vội vàng làm ta đứng về phía mình, sợ rằng bệ hạ cũng không tin, hoặc nói cách khác không thèm để ý ân cứu mạng, đã sinh ra đề phòng nghi ngờ với người bên gối!”