Giang hồ tông môn cũng không phải là đồng lòng, các môn các phái toàn là huyết án, chớ nói chi là hai đạo chính tà là kẻ thù truyền kiếp. Quy củ này ban bố ra, chắc chắn những tông môn thù địch sẽ báo cáo lẫn nhau.
Dù cho có người hô hào liên thủ cũng không sao, nhân tính chính là tự tư, tham lam, cho dù như thế nào cũng sẽ báo cáo lẫn nhau.
"Đốc công anh minh!"
Tăng Phủ doãn cẩn thận suy tư, càng phát hiện phương pháp này tuyệt diệu: "Không biết hạ quan có thể tham khảo một hai hay không?"
Chu Dịch hỏi: "Tham khảo như thế nào?"
"Đốc công, thanh lượng đồng ruộng khó khăn trùng điệp, những gia đình đó nghĩ hết biện pháp ẩn nấp. Quan lại địa phương số lượng có hạn, điều tra xử lý cực kì phiền phức, khiến cho không ít người giấu diếm được."
Tăng Phủ doãn nói: "Hạ quan viết tấu chương gửi bệ hạ, giống như đốc công, phàm là người báo cáo ẩn nấp đồng ruộng thì có thể miễn trừ hạn mức thuế má tương ứng."
Chu Dịch lắc đầu nói: "Phương pháp này tuyệt đối không thể!"
Tăng Phủ doãn nghi ngờ nói: "Tại sao?"
"Môn phái chiếm cứ vùng núi vốn là không thuế, triều đình hoặc nhiều hoặc ít thu lên thì thuộc về thu nhập ngoài định mức, mà người giang hồ hung hãn, không thể bức bách quá chặt."
Chu Dịch nói ra: "Báo cáo đồng ruộng miễn trừ thuế má thì chắc chắn sẽ có người lợi dụng sơ hở, cuối cùng tạo thành rất nhiều đồng ruộng miễn thuế, cũng mất đi dự tính ban đầu khi lượng ruộng!
Tăng Phủ doãn vò đầu bứt tai nói: "Hạ quan ngu dốt, xin đốc công chỉ giáo."
Chu Dịch liếc cái thằng này một chút, không hổ là người đọc sách xuất thân, biết nói chuyện hơn thái giám Nội Thị Ti, lấy đầu não của Tăng Phủ doãn thì sao có thể không biết cách hoàn thiện được.
"Tăng đại nhân, ngươi đổi báo cáo giảm miễn thuế phú thành đồng ruộng ẩn nấp thuộc về người báo cáo là được!
Kể từ đó, người báo cáo có động lực, triều đình cũng sẽ không thiếu thuế phú.
"Đốc công anh minh, hạ quan không bằng một phần."
Tăng Phủ doãn liên thanh nịnh nọt: "Về phủ nha, hạ quan lập tức thượng tấu, ở cuối kí tên đốc công, nói rõ quốc triều thượng sách này là do đốc công đề ra."
"Không cần."
Chu Dịch lắc đầu nói: "Ta không tương giao với triều thần, Tăng đại nhân ghi lại việc này, sang năm đi kinh thành nhậm chức còn nhớ đến ta là được."
Chính Thống Đế một lòng thanh lượng đồng ruộng, Tăng Phủ doãn tấu chương gửi lên thì chắc chắn sẽ tăng nhanh tiến trình. Lại có thể tra ra rất nhiều đồng ruộng bị ẩn nấp, có thể nói được đế tâm, sang năm Tăng Phủ doãn sẽ cao thăng, có thể đi vào Hộ Bộ.
Phủ doãn vượt qua một bước lớn như vậy, tương lai có thể sẽ vào các!
Thiên Kiếm Môn.
Chưởng môn nghe nói yêm cẩu đánh tới, rút ra Xích Hồng Kiếm hô to.
"Chúng ta chính đạo nhân sĩ, lẽ ra nên giúp đỡ chính nghĩa, tru sát gian nịnh, trả một càn khôn tươi sáng cho thiên hạ thương sinh!"
Đệ tử trong môn nghe vậy lập tức tâm huyết bành trướng. Ngày bình thường được trưởng bối dạy bảo là vì sự nghiệp chính đạo không tiếc bản thân, hôm nay chính đã đến ngày đó, cho dù có chết thì sau này cũng có truyền thuyết của mình ở trong giang hồ.
Lăn lộn giang hồ không để ý sinh tử, một chén rượu mấy câu thì có thể vì đó liều mình. Tự nhận là là hiệp khách khí, nghĩa khí, rơi vào trong mắt người ngoài chính là ngu xuẩn.
Trong lúc nói chuyện.
Chưởng môn dẫn theo đệ tử trong môn, từ trên núi lao xuống, đánh giáp lá cà với quân tốt triều đình.
Lúc đầu cậy vào võ đạo mạnh mẽ, ba lượng kiếm thì có thể chém giết tướng quân tốt, máu tươi văng khắp nơi, kích phát thú tính trong lòng người, triệt để loại bỏ e ngại trong lòng.
"Giết yêm cẩu!"
"Tru gian nịnh ····· "
Chưởng môn nghe từng tiếng hô to, trên mặt nở một nụ cười, không uổng công ngày thường dạy bảo, nếu như Thiên Kiếm Môn có thể vượt qua kiếp nạn hôm nay thì chắc chắn uy vọng sẽ đạt tới đỉnh phong trong giang hồ.
"Xem kiếm!"
Chưởng môn toàn lực thôi động chân khí, thi triển bí pháp trấn tông Thiên Kiếm Thuật, chân khí dẫn dắt Xích Hồng Kiếm, thoát ly hai tay, nhanh chóng xoay tròn trong phạm vi hai thước quanh thân.
Quân tốt không thể ngăn cản, nháy mắt chém giết hơn hai mươi người.
Đệ tử Thiên Kiếm Môn nhìn thấy cảnh này thì lập tức khí thế phóng đại, nhao nhao thi triển tuyệt học trong môn, binh tướng tốt đánh liên tục bại lui.
Phía sau.
Tạ Du Kích nhìn thấy quân tốt lọt vào tàn sát, sắc mặt không thay đổi chút nào, khua tay nói.
"Bắn tên!"
Xoát xoát xoát!
Cung tiễn thủ tề xạ ba lượt, mũi tên lít nha lít nhít rơi vào phía trước quân trận, đệ tử Thiên Kiếm Môn không thể tránh né, chỉ có thể thi triển khinh công tránh né hoặc là vận chuyển chân khí ngạnh kháng.
Quân tốt nhân cơ hội này giảo sát, mười mấy cây trường thương đâm qua, cao thủ võ đạo cũng mất mạng tại chỗ.
Chỉ một hiệp này, Thiên Kiếm Môn chết hơn năm mươi người.
Đương nhiên, quân tốt triều đình tử thương năm trăm, gần như là gấp mười số lượng kẻ địch.
Tạ Du Kích lại hạ lệnh: "Lại đến."
Lại một vòng mưa tên rơi xuống, Thiên Kiếm Môn bị thương mấy chục nữa.
Chưởng môn thôi động chân khí cao giọng hô quát: “Giết vào trong quân thì có thể không sợ cung tiễn."
Môn đồ đệ tử lập tức minh ngộ, nhao nhao thi triển khinh công, nhảy vào quân trận chém giết, cung tiễn thủ của đối phương cũng không thể giết cả người mình.
Phía sau.
Tạ Du Kích khinh bỉ nói: "Một đám vũ phu mọi rợ, bản tướng quân còn chưa dụ địch mà đã tự mình nhảy vào."
Lại ra lệnh một tiếng, các cấp quan võ huy động lệnh kỳ, quân tốt biến thành viên trận.
Tấm thuẫn làm thành vòng vây đệ tử Thiên Kiếm Môn ở trong đó, bốn phương tám hướng có trường thương đâm ra, liên tiếp đâm mấy lần, trên mặt đất chỉ còn lại huyết hồ lô, chết không thể chết thêm.
Sau khi giết chết kẻ địch, quân tốt lại chi viện viên trận khác. Liên tục như thế, đệ tử Thiên Kiếm Môn tử thương thảm trọng, nhưng mà bọn họ từng người tự chiến ngay cả đồng môn chết bao nhiêu cũng không biết.