
Chính giữa quân trận, hơn hai trăm quân tốt kết thành viên trận, vây Thiên Kiếm chưởng môn trong đó.
Chưởng môn không hổ là giang hồ danh túc, chân khí bám vào Xích Hồng Kiếm, ngạnh sinh sinh chặt đứt thuẫn sắt, nhưng mà quân tốt trước mặt chết rồi thì lập tức có người cầm thuẫn đi lên.
Liên tiếp giết bốn năm vòng, chân khí đã tiêu hao hơn phân nửa.
Chưởng môn thấy tình huống như vậy thì biết không thể tiếp tục triền đấu nữa, lập tức thi triển khinh công bay lên cao.
"Kiệt kiệt kiệt ···· "
Vài tiếng cười quái dị vang lên bên trong quân trận, Ôn công công thân hình như quỷ mị, năm ngón tay như trảo móc hậu tâm chưởng môn.
Hữu tâm tính vô tâm, toàn thịnh đánh lén thung lũng.
Chưởng môn đang ở trên không trung tránh không thể tránh, cưỡng ép vận chuyển chân khí bảo vệ phần lưng, kết quả cũng không có bất kỳ tác dụng gì, một cái tay từ hậu bối xuyên qua ngực, cúi đầu nhìn thấy trái tim đẫm máu.
"Ma Ngân Thủ của ta chuyên phá hộ thể chân khí."
Ôn công công cười nói ra: "Chỉ là từ khi tu hành đến bây giờ chưa có cơ hội thi triển, rốt cục hôm nay có đất dụng võ, ngươi chết không oan!"
"Yêm ···· cẩu ······ "
Chưởng môn thổ huyết như mưa, thoáng cái không có khí tức.
Ôn công công vặn đầu lâu xuống, cái này có thể tính là quân công tiễu phỉ, vận hành tốt có thể mang tới cho nhi tử chức giáo úy.
"Thiên Kiếm chưởng môn đã chết, còn không mau mau thúc thủ chịu trói!"
Chân khí thôi động âm thanh truyền tứ phương, các môn đồ đệ tử vốn đang đau khổ giãy dụa trong quân trận lập tức mất hết sĩ khí. Trừ đa số thà chết chứ không đầu hàng thì phần lớn đều ném trường kiếm xuống giơ cao hai tay quỳ rạp xuống đất.
Ôn công công lại nói ra: "Đốc công đại nhân thiện tâm, không muốn nhìn thấy người khác âm dương lưỡng biệt, giết hết bọn họ để cho bọn họ đoàn tụ với đồng môn."
"Yêm cẩu đáng chết!"
"Tha mạng!"
"Đừng có giết ta, ta còn có phụ mẫu vợ con ····· "
Ôn công công thính tai, nghe được có người nói lời này, trả lời.
"Yên tâm, phụ mẫu vợ con ngươi cũng sẽ xuống dưới cùng ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi cô độc!"
Quân tốt nghe được mệnh lệnh, trường thương đâm đệ tử Thiên Kiếm Môn quỳ xuống đất, rất nhanh đã tru tuyệt.
. . .
Dưới núi.
Chu Dịch ngồi trên ngựa nhìn, giọng nói bén nhọn.
"Ta nhìn sai rồi, Tạ Du Kích là người hiểu bày trận, chẳng lẽ tổ tiên có truyền thừa?"
"Đốc công nói không sai.”
Tằng Phủ doãn nói ra: "Tổ tiên Tạ Du Kích từng sinh ra đại tướng, từng theo Thái tổ nam chinh bắc chiến, được phong Bình Tân, sau này liên quan tới một số chuyện không thể nói cho nên ba đời lưu công, đến khi gặp đại xá mới ổn!"
Chu Dịch khẽ vuốt cằm, không cần phải nói cũng biết là do đứng sai đội khi hoàng vị thay đổi.
"Danh môn chi hậu, không tầm thường! Ta phụng lệnh bệ hạ san bằng tông môn giang hồ, đúng là đang cần một người thống binh điều hành, Tạ Du Kích không tệ."
Thống binh bày trận, chính là chuyện cực kỳ phức tạp.
Chu Dịch chuyện của mình thì mình tự biết, đi lên loạn chỉ huy sẽ chỉ cản trở, dứt khoát giao chuyện chuyên nghiệp cho người chuyên nghiệp làm, dù sao cuối cùng công lao lớn nhất vẫn thuộc về mình.
Công lao còn sót lại chia ra ngoài lại có thể lôi kéo được rất nhiều quan lại văn võ có bản lĩnh.
"Đốc công yên tâm, hạ quan và Tạ Du Kích khắc đại ân."
Tằng Phủ doãn mặt lộ vẻ vui mừng, hắn và Tạ Du Kích cùng làm quan ở Gia Cảnh Phủ, tương lai cùng đi kinh thành cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói già nua vang lên trong gió.
"Lão phu đi cả ngày lẫn đêm, vẫn tới chậm!"
"Ai?"
"Bảo hộ đốc công!"
Hơn trăm áo đen phiên tử đều là cao thủ võ đạo, tốc độ phản ứng không phải người bình thường có thể sánh kịp, khi nghe được giọng nói thì lập tức vây Chu Dịch vào giữa.
Chu Dịch nghe tiếng nhìn lại thì thấy một lão giả đang chậm rãi đi tới.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt già nua, người mặc áo gai, bên hông vác cây sắt, tay trái cầm đầu lâu đẫm máu. Hai chân trần trụi, đi lại như chậm nhưng nhanh.
Khi giọng nói vừa dứt thì đã đi tới khoảng cách hơn mười trượng, cách áo đen phiên tử đối mặt với Chu Dịch.
Chu Dịch cảm ứng được kiếm khí lăng lệ của lão giả, lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa tôn kính.
"Lão nhân gia, không biết đến đây vì lý do gì?"
"Vì Thiên Kiếm Môn mà tới."
Lão giả ném đầu lâu xuống đất, nhanh như chớp lăn đến trước mặt phiên tử: "Lão phu từng được Thiên Kiếm chưởng môn đời trước chỉ điểm kiếm thuật, biết được Thiên Kiếm Môn có kiếp nạn, lập tức tiến về kinh thành tra ra chân tướng!"
Chu Dịch nghe được là địch nhân, sắc mặt dần dần âm lãnh xuống.
"Ta chính là nhất phẩm quan viên triều đình, đệ tử Thiên Kiếm Môn Tiêu Vân đêm khuya ám sát, khiến cho ta thân trúng kịch độc, như vậy không phải là mưu phản thì còn có chuyện gì khác nữa hả?"
"Nếu như thật là như vậy thì lão phu không còn gì để nói."
Lão giả chỉ vào đầu lâu trên mặt đất nói ra: "Người này là hảo hữu chí giao của Tiêu Vân, có thể nói là giữa bọn họ không có gì giấu diếm lẫn nhau, đốc công có nhận ra hắn?"
Chu Dịch hai mắt ngưng lại: "Ta lâu dài ở trong cung, xưa nay không biết chuyện giang hồ, sao lại nhận ra!"
"Hắn lại nói nhận ra đốc công."
Lão giả nói ra: "Lão phu hỏi thăm biết được, người này trở thành Giám Sát Ti từ lâu, từng mấy lần báo cáo Tiêu Vân giận mắng đốc công, thậm chí say rượu nói vì dân trừ hại."
"Ta nhớ rồi, đúng là có người như vậy."
Chu Dịch lạnh lùng nói: "Ta thiện tâm, luôn khoan dung độ lượng với người khác, say rượu mắng vài câu tuyệt không để ở trong lòng, nếu đổi thành một tiểu nhân lòng dạ nhỏ hẹp thì đã bắt bỏ vào thiên lao dùng hình tra tấn!"
"Đốc công biết Tiêu Vân có ý đồ hành thích, không phải là không giết mà là giữ hắn lại ····· "