Từng sự việc được thuật lại, tâm tình Chính Thống Đế càng thoải mái hơn.
Những chuyện này sớm đã được nội thị thống kê qua, nhưng cho dù có nghe đến trăm lần cũng không thấy chán, làm hoàng đế ai lại không muốn ngân khố ngày càng nhiều thêm chứ.
Đồng thời, sự giàu có của tông môn trong giang hồ vượt qua dự tính của Chính Thống Đế, điều này càng củng cố thêm quyết tâm cải cách của hắn ta, những mẫu đất không đóng thuế này đang đào sâu vào căn cơ của quốc triều.
“Công lao của Tiểu Dịch Tử là lớn lao, phải trọng thưởng.”
Chính Thống Đế nói: “Ý chỉ, thăng Tiểu Dịch Tử phụ trách Đô đốc nội thị, giám sát quan lại của mười hai ti, chỉnh đốn hướng gió trong cung.”
“Bái tạ bệ hạ!”
Chu Dịch vội vàng đứng dậy quỳ xuống, lúc này thì thật có mấy phần kích động rơi nước mắt.
Thời gian mười bốn năm, mấy phen sủng nịnh nhục nhã, cuối cùng cũng leo lên được vị trí cao nhất của nội thị, giống như Nghiêm công công năm đó, trở thành thái giám tự hiệu đầu tiên của Đại Khánh.
Chính Thống Đế thâm sâu nói: “Ti nội thị giao cho Tiểu Dịch Tử cai quản, đừng để trẫm thất vọng.”
Trong lòng Chu Dịch run lên, vội vàng nói: “Nô tài nhất định sẽ trung thành với bệ hạ, nguyện thịt nát xương tan báo đáp ân tình của bệ hạ!”
“Trẫm tin tưởng Tiểu Dịch Tử.”
Chính Thống Đế xua tay, biểu thị Chu Dịch lui xuống.
Rời khỏi Điện Dưỡng Taamm.
Chu Dịch lĩnh được đai lưng của Tổng đô đốc, một đường đi thẳng đến Trực Điện Giám, là nơi hắn tự mình tạo ra, luôn cảm thấy nó khác so với Đô Tri Giám và Ngự Dung Giám.
“Dịch công công.”
Trong góc truyền đến một thanh âm, người nói là một cung nữ thanh tú: “Nương nương mấy ngày trước thân thể không khỏe, đánh chết mấy nội thị, cần công công phái thêm mấy nội thị có năng lực qua đó.”
Chu Dịch nhận ra thân phận của cung nữ, nàng ta là nữ quan bên cạnh hoàng hậu nương nương, thay mặt Phượng Ấn quản lý những chuyện vặt trong hậu cung.
“Thì ra là Linh Lung cô nương, đã lâu không gặp.”
Mắt Chu Dịch trợn tròn, nói: “Ta sẽ phái người tới đó, nhất định sẽ là những người tài giỏi của nội thị, vẫn mong nương nương hạ thủ lưu tình, đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể.”
Linh Lung giật mình, mày hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Chu Dịch hồi lâu rồi quay người rời đi.
“Lời Dịch công công, ta sẽ nói lại từng chữ một với nương nương.”
“Làm phiền rồi.”
Trong mắt Chu Dịch hiện lên vẻ khinh thường, nếu không thể xé rách mặt ra với hoàng hậu, chỉ cần với câu nói này cũng đủ để đập nát đầu Linh Lung.
“Ta vẫn là quá lương thiện rồi!”
Về đến Trực Điện Giám, hoán triệu Tiểu Ấn Tử tới.
“Đi điều tra cửu tộc của Linh Lung, có thể trở thành nữ quan trong cung tuyệt đối không phải là thế gia bình thường.”
Chu Dịch giết người nhất định phải là nhổ cỏ nhổ tận gốc, để tránh cho ở phía dưới cô đơn, rồi lại phân phó theo sau.
“Ta nhớ Tô gia chuyên vải vóc ở Giang Ninh, nắm giữ danh thiếp đại hoàng tử, nói cho bọn họ năm nay trong cung sẽ mua vải số lượng và giá cả tăng gấp đôi!”
0
“Cha nuôi, ngài chẳng phải đã nói là cách vị hậu cung kia xa một chút đó sao?”
Tiểu Ấn Tử mặt lộ vẻ nghi hoặc, thân là con nuối được sủng ái nhất, có thể đoán được chút ít tâm tư của cha nuôi.
Lợi ích có thể lấy nhưng việc thì không muốn làm.
“Ngươi phải phân biệt cho rõ ràng, vị kia là vị nào, hoàng tử là hoàng tử!
Chu Dịch không cho rằng việc hoàng hậu làm sẽ thành công, nhưng lại biết hài tử của bệ hạ nhất định sẽ đăng cơ, đột nhiên hỏi: “Tô gia Giang Ninh này chỉ là một thương gia buôn vải bình thường, sao lại có thể đi cùng đường với đại hoàng tử được?”
Danh thiếp rất không bình thường, nhất định phải có quan hệ mật thiết, chứ không phải vì đại hoàng tử vơ vét bạc của thương nhân.
“Cha nuôi, ta đã cho người điều tra việc này rồi, nghe thì có vẻ rất truyền kỳ.”
Tiểu Ấn Tử miêu tả sống động: “Năm trước Ô gia diệt môn, để lại rất nhiều vải vóc cống phẩm, mấy gia tộc ở Giang Ninh tranh giành khốc liệt, thực lực của Tô Gia xếp cuối bảng, căn bản không có cơ hội.”
“Chưa từng nghĩ người con rể ở rể khiêm tốn ở Tô gia lại là bạn tốt với đại hoàng tử, cầm danh thiếp đến gặp Lưu giám sát Giang Ninh, những phần đó tự nhiên rơi vào trong tay Tô gia!”
“Ở rể?”
Chu Dịch ngạc nhiên: “Còn có chuyện thú vị như vậy à, nói tỉ mỉ!”
“Ta cũng là nghe được từ chỗ Lưu giám sát, nghe nói con rể nhà đó thơ từ xuất sắc, lại viết được văn chương thượng cấp, tài danh mới truyền đến tai đại hoàng tử.”
Tiểu Ấn Tử nói: “Hai người trao đổi thư từ trước, sau đó cũng gặp mặt vài lần, có người nói đại hoàng tử khen ngợi người con rể này là thiên tài, cũng không biết chuyện này là thật hay giả.”
Chu Dịch trầm mặc một lúc, căn dặn nói: “Nói với Lưu công công, phái người giám sát người con rể kia, tầm nhìn của đại hoàng tử chắc chắn là không thấp!”
“Tuân mệnh.”
Tiểu Ấn Tử nói: “Cha nuôi, ngài có hứng thú với tên ở rể kia như vậy thì ta phái người đi mời hắn tới, tại sao lại phiền phức như vậy? Chỉ là một phú thương bình thường, cũng chỉ là một con kiến mà thôi, ta có thể dễ dàng đánh chết!”
“Nhà ngươi làm việc khoa trương kiêu ngạo như vậy sớm muộn cũng rước phiền phức vào người.”
Chu Dịch dạy dỗ nói: “Lúc ta chưa trở nên giàu có, ngày ba bữa cũng không đủ ăn, ngươi sao biết được người con rể này hôm nay vô danh, sau này có khi sẽ nổi danh thiên hạ hay không?”
“Thay vì bắt người mà không biết sự thật, tốt hơn hết thì nên cho người đi điều tra cẩn thận>”
“Nếu thật sự là có bản lĩnh lớn, lúc hắn còn đang ở địa vị thấp ngươi có thể giúp đỡ, chỉ cần một chút ân huệ cũng có thể nắm hắn trong tay mà dùng!”
Tiểu Ấn Tử nghe được những lời mắng mỏ này thay vì sợ hãi thì ngược lại cảm kích đến bật khóc.